Ông bà ngoại của Cha là những vị công chính, vì vậy họ có sự khôn ngoan. Chính với sự thật mà họ có thể nói điều sách đã nói, khi ca tụng sự Khôn Ngoan trong cuốn sách mang tên này: “Ta yêu nàng và tìm nàng từ tuổi thanh niên của ta, và ta đã quyết định lấy nàng làm vợ”.
Anna dòng Aaron là người đàn bà can đảm mà tổ tiên chúng ta đã nói. Và Joakim dòng dõi vua Đavít, đã không tìm ân lộc và của cải nào ngoài nhân đức. Anna là người nhân đức cao cả. Nơi bà, tất cả các nhân đức họp thành một bó hoa thơm, để làm thành một thực tại duy nhất, một thực tại đẹp hơn tất cả, là nhân đức, một nhân đức thực sự, đáng được xuất hiện trước ngai Thiên Chúa.
Như vậy là Joakim đã hai lần kết hôn với sự Khôn Ngoan, trong khi “yêu nó hơn một người đàn bà”: sự Khôn Ngoan của Thiên Chúa giữ kín trong con tim của người đàn bà công chính. Anna dòng Aaron không tìm sự gì khác ngoài việc kết hợp đời bà với đời của một người đàn ông ngay thẳng, tin tưởng chắc chắn rằng sự ngay thẳng là niềm vui của gia đình. Và để là tượng trưng cho người đàn bà dũng cảm, bà chỉ còn thiếu chiếc triều thiên con cái, vinh quang của người vợ, bằng chứng của hôn nhân mà Salômôn đã nói tới. Trong hạnh phúc trọng đại của bà, chỉ còn thiếu những người con này, hoa trái của một cây mà sự đoàn kết với cây bên cạnh, tiếp theo sau một sự phong phú của các hoa trái mới, nơi hai lòng tốt tan hòa thành một, bởi vì về phần chồng bà thì ông không có điều gì phải thất vọng.
Anna lúc này là người đàn bà già, vợ của Joakim đã từ bao ngũ niên. Đối với ông, bà luôn luôn là “người vợ thời trai tráng của ông, niềm vui của ông, con nai yêu qúi, con linh dương đẹp đẽ” mà những âu yếm luôn luôn tươi mát như buổi chiều ngày hôn lễ. Sự vuốt ve nâng niu của bà làm ông thích thú một cách êm đềm. Bà đã bảo trì nó tươi mát như một bông hoa ướt sương, và nồng nàn như ngọn lửa mà người ta không ngừng châm thêm chất đốt. Cũng vậy, trong nỗi buồn không con, họ nói với nhau “những lời an ủi trong nỗi lo âu và buồn rầu của họ”. Và trên họ, sự Khôn Ngoan đời đời vươn dậy: khi đến giờ, sau khi đã giáo huấn họ suốt cuộc đời, Sự Khôn Ngoan soi sáng cho họ bằng một giấc mộng ban đêm, báo trước bài thơ vinh quang sẽ được sinh ra bởi họ là MARIA, hoàn toàn thánh thiện, Mẹ của Cha.
Dù trong sự khiêm nhường của họ, họ không dừng lại ở giấc mơ này, nhưng con tim họ run lên vì niềm hy vọng vào sự loan báo đầu tiên về lời hứa của Thiên Chúa. Điều đó đã là một chắc chắn trong những lời của Joakim: “Hãy trông cậy, hãy trông cậy… Chúng ta sẽ thắng Thiên Chúa bằng tình yêu trung thành của chúng ta”.
Họ mơ một đứa con trai, và họ đã được Mẹ của Thiên Chúa. Các lời của sách Khôn Ngoan có vẻ như được viết cho họ: “Bởi nàng, tôi đã tạo được vinh quang trước mặt dân… Nhờ nàng, tôi đã chiếm được sự bất tử, và tôi sẽ để lại một kỷ niệm đời đời về tôi cho những kẻ sẽ đến sau tôi”. Nhưng để được tất cả những điều đó, họ phải chinh phục vương vị bằng các nhân đức thật, bất biến, mà không một biến cố nào có thể tác động đến: đức Tin, đức Mến, đức Cậy, đức Trong Sạch.
Sự trong sạch của vợ chồng! Họ đã chiếm hữu được nó, vì không cần phải là đồng trinh mới là trong sạch. Các cặp vợ chồng trong sạch được các thiên thần gìn giữ, họ sẽ có những người con tốt, biết coi các nhân đức của cha mẹ như qui luật của đời sống riêng họ.
Nhưng hiện nay họ ở đâu? Thời nay người ta không muốn có con cái, nhưng người ta cũng không muốn sống trong sạch. Vậy Cha nói với các con rằng tình yêu và tâm hồn đã hư hỏng.
ANNA, VỚI MỘT THÁNH VỊNH, LOAN BÁO CHỨC LÀM MẸ CỦA BÀ
Tôi lại thấy căn nhà của Joakim và Anna. Bên trong không có gì thay đổi, ngoại trừ có rất nhiều cành hoa cắm trong bình đặt ở đó đây, tất cả đều đầy hoa. Chắc chắn đây là những cành lấy về khi tỉa cây trong vườn. Đây là một đám mây các bó hoa mà mầu sắc thay đổi từ trắng tuyết đến mầu đỏ san hô.
Công việc của Anna cũng có khác. Trên cái khung cửi nhỏ hơn cái kia, bà đang dệt một tấm vải đẹp bằng gai và bà hát, hòa nhịp đạp của chân với điệu hát. Bà hát và bà mỉm cười… với ai? Với chính bà, với một thị kiến nào đó trong nội tâm bà. Tiếng ca chậm rãi nhưng vui tươi. Tôi viết ra để hoàn tất, vì bà nhắc đi nhắc lại nhiều lần, như tìm thấy ở đó sự toàn phúc. Bà hát càng lúc càng mạnh và vững vàng, tựa như bà tìm được tiết điệu của nó trong tim bà. Ban đầu, bà thì thầm khe khẽ, rồi vững chắc hơn, bà hát giọng cao hơn và nhanh hơn. Tôi chép lại đây, bởi vì nó rất êm ái trong sự đơn sơ của nó:
-Vinh danh Chúa toàn năng đã yêu thương con cháu Đavít. Vinh danh Chúa.
Từ trời, ơn huệ của Ngài đã viếng thăm con.
Cây cằn cỗi đã mọc ra cành non, và con sung sướng. Hy vọng đã vãi hạt giống vào dịp lễ Ánh Sáng.
Không khí thơm tho của tháng Nisan thấy nó nảy mầm. Vào mùa xuân, thân xác tôi sẽ như cây hạnh đào đầy hoa. Vào buổi chiều của cuộc đời, nó thấy nó sinh trái.
Trên cành này là một bông hồng, một trái cây dịu ngọt nhất. Một ngôi sao lấp lánh, môt sự sống thơ ngây trẻ trung.
Đó là niềm vui của gia đình, của vợ chồng. Ngợi khen Chúa là Thiên Chúa đã thương con.
Ánh sáng của Người đã loan báo cho con: một Vì Sao sẽ đến với ngươi.
Vinh quang! Vinh quang! Trái cây này sẽ thuộc về Ngài: trái đầu tiên và sau cùng, thánh thiện và trong sạch như ân huệ của Chúa.
Nó sẽ thuộc về Ngài, và bởi nó, niềm vui và bình an sẽ đến trên trái đất.
Hỡi thoi! Hãy bay! Chỉ của mày sẽ dệt vải cho đứa trẻ. Nó sắp sinh ra. Lời ca của trái tim tôi sẽ bay lên cùng Thiên Chúa.
Joakim vào khi bà đang hát bài ca của bà lần thứ bốn: “Anna, bà sung sướng quá nhỉ? Tôi thấy bà như con chim khai mào mùa xuân. Bài ca này là gì thế? Tôi chưa bao giờ nghe ai hát cả. Nó từ đâu tới vậy?”
– Từ qủa tim tôi đó, Joakim – Anna đứng dậy và đến với chồng bà, bây giờ thì cười tươi, bà có vẻ trẻ hơn và đẹp hơn.
-Tôi đâu có biết bà là thi sĩ – ông chồng bà nói khi nhìn bà với vẻ cảm phục. Người ta không thể nghĩ đó là vợ chồng già. Cái nhìn của họ là sự âu yếm của các cặp trẻ: “Tôi từ cuối vườn về và tôi nghe thấy bà hát. Từ bao năm rồi, tôi không được nghe cái giọng sơn ca rất gợi cảm của bà. Bà có thể hát lại bài ca này cho tôi nghe không?”
-Tôi sẽ hát lại, dù ông không xin. Con cái Israel luôn luôn đặt trong lời ca những tiếng kêu chân thành nhất của hy vọng, niềm vui, nỗi đau của họ. Tôi đã phó thác cho bài ca của tôi lo việc nói cho ông và cho tôi một niềm vui vĩ đại. Đúng, kể cả nói lại cho tôi. Đây là một điều lớn lao tới nỗi mặc dầu đã chắc chắn, tôi vẫn thấy nó như không thực – Và bà bắt đầu lại bài hát, nhưng tới câu: “Trên cành này là một bông hồng, một trái cây dịu ngọt nhất, đó là một vì sao…”, giọng của bà run run. Từ giọng nữ trầm, trước hết trở thành rung rung, rồi bị tắt. Với một tiếng nấc vui mừng, bà nhìn Joakim, bà giơ tay lên và kêu: “Cưng ơi! Tôi là mẹ!”, và bà lăn vào lòng ông, giữa hai cánh tay mà ông giang ra cho bà, và ông ôm chặt lấy người vợ sung sướng của ông.
Một sự ôm ấp trong trắng nhất và sung sướng nhất mà tôi chưa hề thấy từ khi tôi ở trên đời. Trong trắng, và nồng nàn trong sự trong trắng của nó. Rồi một lời trách êm đi qua mái tóc hoa râm của Anna: “Vậy mà bà không nói cho tôi?”
-Là vì tôi muốn chắc ăn. Già như tôi… mà biết mình làm mẹ… thực tình tôi không thể tin… và tôi không muốn gây ra cho ông một sự thất vọng lớn hơn tất cả. Kể từ cuối tháng mười hai, tôi cảm thấy một sự đổi mới trong dạ tôi: sự nảy sinh của một cành mới. Nhưng bây giờ ở trên cành này là một quả. Chắc chắn rồi… Ông thấy không? Tấm vải này là để cho người sắp tới.
-Có phải đó là số gai mà bà mua ở Jêrusalem hồi tháng mười không?
-Đúng, rồi tôi kéo sợi trong khi chờ đợi niềm hy vọng… Tôi đã trông cậy: ngày sau cùng, khi tôi đang cầu nguyện trong Đền Thờ, gần nơi nhà Chúa hết sức có thể được phép đối với một người đàn bà, trời đã muộn… Ông có nhớ tôi đã nói: “Tí nữa, tí nữa đi”. Tôi không thể rời bỏ nơi này khi chưa nhận được ân huệ. Rồi trong bóng tối đã trùm lên nơi Thánh, tôi cảm thấy một sự lôi kéo mạnh mẽ hết sức của linh hồn tôi để giựt lấy một tiếng “Được” của Thiên Chúa đang hiện diện ở đó. Tôi đã thấy vọt ra một tia sáng, một tia sáng tuyệt diệu, sáng và êm như ánh trăng, nhưng nó mang theo sự chói lọi của tất cả mọi hạt trai và ngọc qúi của trái đất. Tôi thấy như một trong những ngôi sao qúi của bức màn, những ngôi sao ở dưới chân các Kêrubim, nó tách ra và mặc lấy sự huy hoàng của một ánh sáng siêu nhiên… Tôi thấy như từ bên kia bức màn Thánh, từ chính sự vinh quang, một tia lửa bay nhanh đến với tôi. Và khi băng qua không khí, nó nói với tôi giống như tiếng nói từ trời: “Điều con xin sẽ đến cho con”. Chính vì vậy mà tôi hát: “Một vì sao sẽ đến với ngươi”. Sẽ không bao giờ có người con nào như con chúng ta. Nó tự biểu lộ như ánh sáng của một vì sao trong Đền Thờ và nó nói: “Con đây” trong lễ Ánh Sáng. Tôi nghĩ rằng ông cũng đã thấy ngay vào lúc ông nhìn tôi như một Anna Elqana mới. Chúng ta sẽ gọi tên nó là gì, đứa con của chúng ta, mà một cách êm đềm như tiếng rì rào của dòng suối, tôi cảm thấy nó nói trong lòng tôi bằng những nhịp đập của con tim bé tí của nó, giống như một con sơn ca mà người ta giữ trong lòng bàn tay.
-Nếu là con trai, chúng ta sẽ gọi nó là Samuel. Nếu là con gái thì là Ngôi Sao, cái từ đã chấm dứt bài hát của bà để cho tôi nỗi vui được biết mình là cha, hình thể mà nó đã dùng để tự bộc lộ trong bóng tối thánh của Đền Thờ.
-Ngôi Sao, ngôi sao của chúng ta. Tôi không biết, tôi nghĩ, tôi nghĩ rằng đây là đứa con gái. Tôi cho rằng những vuốt ve qúa êm đềm như vầy chỉ có thể đến từ một cô bé rất dịu dàng. Qủa vậy, tôi không mang nó, tôi không đau đớn. Chính nó mang tôi đi trên nẻo đường xanh tươi hoa nở, tựa như tôi là em gái của các thiên thần, và trái đất đã ở rất xa rồi… Tôi thường nghe nói rằng các phụ nữ thụ thai và cưu mang con thì phải đau đớn. Nhưng tôi, tôi không cảm thấy đau. Tôi cảm thấy tôi khỏe mạnh, trẻ trung, tươi mát hơn là khi tôi cho ông sự đồng trinh của tôi vào thời kỳ trẻ trung xa xưa của tôi. Con gái Thiên Chúa – vì nó là của Thiên Chúa hơn là của chúng ta, bông hoa nở trên thân cây khô này – Nó không làm đau cho má nó, nó chỉ mang cho bà bình an và phúc lành: hoa trái của Thiên Chúa, người Cha thực của nó.
-Vậy chúng ta sẽ gọi nó là MARIA, vì sao biển của chúng ta, ngọc trai, hạnh phúc. Đó là tên của nữ vĩ nhân thứ nhất của Israel. Nhưng nó sẽ không bao giờ xúc phạm đến Chúa. Nó sẽ hát bài thơ của đời nó cho một mình Người, vì nó hiến thân cho Người: Bánh Thánh từ trước khi sinh ra.
-Đó là của lễ của chúng ta dâng Người. Đúng, dù trai hay gái, sau khi nó là niềm vui cho chúng ta trong ba năm, chúng ta sẽ dâng con chúng ta cho Chúa. Chúng ta sẽ là bánh thánh cùng với nó vì vinh quang Thiên Chúa.
Tôi không còn nghe và không còn thấy gì nữa.
Linh Tiến Khải