Ngay từ thơ bé tôi đã hấp thụ một nền giáo dục quy hướng về ý nghĩa phục vụ. Quên mình để xả thân phục vụ người khác là điều kiện tiên quyết và cũng hết sức tự nhiên đưa tôi đến tâm tình sống hoàn toàn phó thác nơi THIÊN CHÚA. Đó cũng là một trong những bí quyết hạnh phúc của con người. Ơn gọi cuối cùng của mỗi một đời người là dâng hiến mình cho tha nhân và cho THIÊN CHÚA. Chỉ như thế con người mới tìm thấy niềm hạnh phúc đích thật.
Quan tâm chú ý đến người khác là điều tôi học biết ngay từ nhỏ, xét vì tôi sinh ra trong một gia đình Công Giáo đông con với 7 anh chị em. Chúng tôi được giáo dục phải phục vụ và giúp đỡ lẫn nhau, bắt đầu với các anh chị em trong gia đình. Vấn đề dâng hiến cho THIÊN CHÚA tôi cũng cảm nhận từ lúc còn nhỏ tuổi. Năm lên 7 hoặc lên 8 tôi nhớ đã ký thác cho thân mẫu biết ước muốn trở thành linh mục, sau khi tham dự Thánh Lễ trở về nhà. Ý tưởng này theo tôi mãi cho đến khi tôi thi đậu tú tài. Và tôi cũng đã vui vẻ thổ lộ với bạn bè.
Nhưng khi bước vào đại học, tôi bắt đầu cảm thấy do dự vì tôi thấy hôn nhân cũng là một ơn gọi mang nhiều hứa hẹn. Tôi phân vân do dự như thế trong vòng mấy năm. Sau cùng, để có thể sống trung thực với chính mình và nhất là, để có thể đáp lại tiếng Chúa kêu gọi, tôi liền cầu nguyện để phân định đâu là con đường Chúa muốn tôi đi. Vốn là một hướng đạo sinh, ngay từ niên thiếu tôi đã quyết định dành mỗi ngày năm phút để cầu nguyện.
Cầu nguyện cho phép tôi tạo mối liên hệ thân tình mật thiết với THIÊN CHÚA. Thế rồi sau khi quyết định dâng hiến toàn thân trong chức vụ linh mục tôi đã nhận được những ơn an bình cụ thể. Đây là dấu hiệu quan trọng đối với tôi. Tôi biết chắc mình đã chọn đúng con đường Chúa muốn tôi đi. Giờ đây tôi sung sướng hướng về tương lai và tiến bước với lòng tin tưởng.
Tôi chỉ biết chắc về ơn gọi linh mục của mình nhưng tôi không có ý tưởng nào rõ rệt về chức vụ linh mục tôi sẽ chu toàn. Tôi chỉ cảm thấy vô cùng hân hoan được thi hành mọi công tác tông đồ nơi giáo xứ. Tôi nhận thấy rõ ràng tôi được kêu gọi sống đời linh mục triều, trong nghĩa là tôi phải sẵn sàng phục vụ mọi người, thực thi mọi công tác.
Tuy nhiên, tôi có một ước muốn mục vụ thật đặc thù. Đó là thông truyền cho các tín hữu giáo dân của tôi biết về cái bí quyết mang lại hạnh phúc cho tôi:
– Trọng tâm con tim của Linh Mục là phục vụ chức tư tế chung của mọi tín hữu đã lãnh bí tích Rửa Tội, là thực thi thừa tác vụ thánh bằng sự dâng hiến toàn thân cho THIÊN CHÚA và cho tha nhân.
Đó chính là niềm hạnh phúc đích thật của con người.
… Cha Grégoire Meunier 29 tuổi chào đời tại Poitiers. Với ánh mắt hóm hỉnh, phong độ kín đáo, Cha như để lộ tinh thần bén nhạy của một người luôn tìm kiếm sự thật. Tìm sự thật ngay từ những ngày còn thơ bé. Đức Chúa GIÊSU KITÔ Cha đã gặp vào năm 13 tuổi. Nhưng mãi rất lâu sau này, tại thủ đô Paris, Cha mới hiểu rằng người ta chỉ có thể sống tràn đầy khi bám chặt neo vào Giáo Hội Công Giáo. Giờ đây trở thành Linh Mục, Cha chỉ còn niềm khao khát phổ biến giáo huấn của Đức Chúa GIÊSU KITÔ qua từng cuộc gặp gỡ. Xin nhường lời cho Cha.
Tôi là anh cả trong gia đình có 4 người con. Tôi lớn lên trong một gia đình Công Giáo không sống đạo bao nhiêu. Vào năm lên 13 tuổi, vào một ngày đẹp trời ngay giữa một trại hè hướng đạo, tôi bỗng có hành vi tuyên xưng Đức Tin đầu tiên. Năm đó tôi là tân hướng đạo sinh của nhóm. Tôi ngỡ ngàng khám phá ra các bạn trẻ hướng đạo sao mà họ có thể nói về Đức Tin một cách công khai và hoàn toàn tự do như thế! Họ lại tỏ ra thật sung sướng vì được sống và làm chứng cho Đức Chúa GIÊSU KITÔ!
Thế rồi chỉ vỏn vẹn 4 ngày sau, trong khi tham dự Thánh Lễ, tôi bỗng tin vững vàng rằng Đức Chúa GIÊSU đang có mặt tại đây và Người tự hiến trong Bánh Thánh mà Linh Mục truyền phép. Tôi tin và quyết chí sống Đức Tin của mình.
Kể từ đó, phải có một bản năng tự do và một ý chí can đảm lắm, mới có thể quyết định đi lễ mỗi Chúa Nhật, xét vì tôi còn nhỏ tuổi và giữa lúc mọi người trong gia đình không ai sống đạo cả!
Thời gian trôi qua mãi cho đến năm cuối bậc trung học đệ nhị cấp tôi bỗng ngỡ ngàng hiểu rằng mình có thể trở thành Linh Mục! Đây là một ý tưởng khác thường nên chắc chắn nó không thể đến từ cá nhân tôi. Nói đúng hơn, đó là một cú điện thoại:
– THIÊN CHÚA đến tìm tôi tại chính nơi tôi đang sống!
Rồi tôi ghi danh vào đại học theo ngành luật tại Poitiers. Trong vòng hai năm, nếp sống sôi động của sinh viên và những tranh luận chính trị chiếm trọn tâm trí và thời giờ của tôi. Thế nhưng khi chuyển đến Paris để tiếp tục việc học thì mọi sự đảo lộn hết. Nơi tôi trọ nằm trong khu vực của giáo xứ thánh Eugène và thánh nữ Cécile. Tôi khám phá ra các sinh hoạt thường ngày của một giáo xứ và cuộc sống của Tổng Giáo Phận Paris. Chính nhờ tiếp xúc trực tiếp với thực tại này mà tôi xin gia nhập Nhà Thánh Augustin vào năm 22 tuổi.
7 năm chuẩn bị tiến đến thiên chức linh mục kể hơi lâu nhưng thật cần thiết! Chúng tôi học cách đi vào một dự án không do mình đề ra và sống quên mình để có thể xả thân phục vụ người khác.
Với sứ mệnh linh mục tôi cố gắng thông truyền giáo huấn của Đức Chúa GIÊSU KITÔ bằng cách đích thân gặp gỡ những người tôi có nhiệm vụ đồng hành trong chính thực tại cuộc sống của họ.
… Khi ấy, Đức Chúa GIÊSU phán: ”Thầy chính là Mục Tử nhân lành. Mục Tử nhân lành hy sinh mạng sống mình cho đoàn chiên. Người làm thuê, vì không phải là Mục Tử, và vì chiên không thuộc về anh, nên khi thấy sói đến, anh bỏ chiên mà chạy. Sói vồ lấy chiên và làm cho chiên tán loạn, vì anh ta là kẻ làm thuê, và không thiết gì đến chiên. Thầy chính là Mục Tử nhân lành. Thầy biết chiên của Thầy, và chiên của Thầy biết Thầy, như THIÊN CHÚA CHA biết Thầy, và Thầy biết THIÊN CHÚA CHA, và Thầy hy sinh mạng sống mình cho đoàn chiên”(Gioan 10,11-15).
(”PARIS NOTRE-DAME, L’Église en mission à Paris”, Journal du Diocèse de Paris, Hebdomadaire, No 1435, 21 Juin 2012, trang 14-17 + 4-5)
Sr. Jean Berchmans Minh Nguyệt