Cha có cái nhìn như xuyên thấu người đối diện với thân hình cao lớn chững chạc. Câu chuyện ơn gọi linh mục của Cha được tỏ lộ qua những khoảnh khắc của tình người sâu đậm. Cha nói.
Tôi không được may mắn khám phá Đức Tin trong thời niên thiếu. Bởi lẽ, tôi sinh ra trong một gia đình Công Giáo không sống đạo .. Nhờ phong trào Hướng Đạo, nhất là nhờ các huynh trưởng mà tôi khám phá ra một Đức Tin đơn sơ nhưng chân thật. Từ đó tôi tiến bước trên một hành trình vừa nhân bản vừa thiêng liêng. Đặc biệt chính nơi trường kỹ sư với cuộc gặp gỡ những người bạn Công Giáo chân chính mà Đức Tin của tôi được phát triển và mang chiều kích ”xã hội”. Tôi học biết trở thành tín hữu Công Giáo không phải chỉ tham dự Thánh Lễ Chúa Nhật nhưng còn phải sống đạo mỗi ngày nữa.
Năm 2000 tôi quyết định dời chỗ ở đến sống tại thủ đô Paris để khởi đầu con đường sự nghiệp. Không ngờ tại đây tôi khám phá ra môi trường giáo xứ tuyệt vời. Tôi được một chỗ trọ nơi giáo xứ Thánh Séverin ở quận V của thủ đô Paris. Tôi trải qua cuộc sống êm ả trong vòng 5 năm. Tôi là kỹ sư cho một hãng xe hơi. Một công việc mà tôi rất thích. Tôi tận hưởng cuộc sống tuyệt vời của một kỹ sư trẻ nơi thủ đô Paris. Mặc dầu vậy, tận nơi kín ẩn của tâm hồn có một vấn nạn làm tôi ray rứt khôn nguôi:
– Đâu là ý nghĩa đích thật của cuộc đời tôi?
Thế rồi tôi bỗng ý thức rằng những khoảnh khắc ngắn ngủi nuôi dưỡng cuộc sống tâm linh của tôi lại là những giây phút tôi chia sẻ với các anh chị em lang thang đường phố nơi một quán cà phê. Hoặc là những buổi gặp gỡ với các bạn đồng nghiệp để trao đổi thảo luận, nếu không hẳn về phương diện tu đức thiêng liêng, thì ít ra cũng là về phương diện nhân bản, tình người. Và chuyện phải đến đã đến. Vào một đêm khuya tôi bỗng nhận ra THIÊN CHÚA gọi tôi. 5 tháng sau, tôi xin gia nhập Tiền Chủng Viện là Nhà Thánh Augustin.
Tôi sống thời gian chủng viện giống như một nơi chốn ”THIÊN CHÚA cắt tỉa để làmcho lớn lên”. Sau đó tôi sang Hoa Kỳ 6 tháng tiếp tục việc học và được mở rộng tầm nhìn trên Giáo Hội và chia sẻ cuộc sống với các chủng sinh Mỹ. Nếu tôi chỉ có một ước muốn cho đời linh mục thì ước muốn đó chính là ra đi gặp gỡ tha nhân để hiểu biết tha nhân hơn và để làm chứng cho Đức Chúa GIÊSU KITÔ xuyên qua tình bằng hữu và lòng thương cảm.
Nếu ngày hôm nay tôi kiên trì trong ơn gọi linh mục chính là vì tôi trải qua nhiều kinh nghiệm khác nhau, đau thương có, hạnh phúc có. Các kinh nghiệm này là phương thế giúp tôi đi đến với con chiên bổn đạo của tôi và gặp gỡ họ trong thực tại cuộc sống thường ngày của họ.
… Cha Jérémy Rigaux 31 tuổi chào đời tại Pithiviers. Với đôi mắt mở lớn, nụ cười thẳng thắn và rất dễ làm quen, Cha là một trong những mẫu người gieo rắc mối thiện cảm cho người đối diện. Xin nhường lời cho Cha.
Với tính tình vui tươi và hiền hòa nhân ái tôi dệt ngay những sợi dây thân hữu với bạn bè. Rồi với tư cách là học sinh xuất sắc tôi thường được đề cử làm trưởng lớp và tham gia nhiều hội đoàn khác nhau. Và các thành công tự nhiên này đã làm nẩy sinh nơi tôi nhiều tham vọng cá nhân, nghề nghiệp, kể cả tình cảm nữa. Những tham vọng không dính dáng gì với thiên chức linh mục! .. Thế rồi, nhiều cuộc gặp gỡ quan trọng rải rác trên đường đời đã dẫn đưa tôi đến quyết định chọn con đường linh mục.
Tất cả bắt đầu với cuộc xưng tội trên bờ sông Gave với vị Linh Mục Tuyên Úy trong một cuộc họp mặt Huynh Đệ do nhà trường tổ chức. Năm ấy tôi là học sinh trung học. Từ sau cuộc xưng tội ấy, vị Linh Mục trở thành một trong những người bạn thân tín nhất của tôi. Và dựa theo mẫu gương của vị Linh Mục tôi hy vọng trở thành một người đầy tế nhị, biết quan tâm đến tha nhân, đặc biệt là những người nghèo nhất và những ai xa lìa Giáo Hội nhất.
Biến cố thứ hai ghi dấu ấn cho thay đổi trong cuộc đời tôi là chuyến du hành nhân đạo sang Phi Châu. Sau chuyến đi này tôi xin Cha Sở giáo xứ Saint-Médard làm Cha Linh Hướng cho tôi. Chính Cha Sở dạy tôi biết yêu mến Giáo Hội, yêu cộng đoàn giáo xứ và năng suy gẫm Lời Chúa.
Sau khi mãn trung học đệ nhị cấp tôi xin gia nhập chủng viện. Trong thời gian ở chủng viện tôi say mê môn chú giải Kinh Thánh và yêu thích sinh hoạt cạnh giới trẻ và giới thiếu niên ở tuổi dậy thì. Tôi giúp văn phòng tuyên úy, trở thành nhà giáo dục đường phố và người điều khiển các trại hè. Tôi hoạt động không ngừng, luôn tìm kiếm các phương thế mới mẻ và tận dụng tối đa các khả năng để phục vụ Giáo Hội. Tôi không hề thay đổi, vẫn giữ nguyên cá tính của tôi. Nhưng tôi tự để cho mình được thanh luyện về một vài nét trong tính tình của tôi hầu tôi có thể dùng chúng để phục vụ THIÊN CHÚA và góp phần vào công cuộc rao giảng Tin Mừng. Tôi muốn trở thành người tôi tớ, một máng chuyển thông, một cầu nối dẫn đưa các anh chị em đồng loại đến với Đức Chúa GIÊSU KITÔ, Đấng Cứu Độ con người.
… ”Chúa CHA yêu mến Thầy thế nào, Thầy cũng yêu mến anh em như vậy. Anh em hãy ở lại trong Tình Yêu của Thầy. Nếu anh em giữ các điều răn của Thầy, anh em sẽ ở lại trong Tình Yêu của Thầy, như Thầy đã giữ các điều răn của Cha Thầy và ở lại trong Tình Yêu của Người. Các điều ấy, Thầy đã nói với anh em để anh em được hưởng niềm vui của Thầy, và niềm vui của anh em được nên trọn vẹn. Đây là điều răn của Thầy: Anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em. Không có tình yêu nào cao cả hơn tình yêu của người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu của mình. Anh em là bạn hữu của Thầy, nếu anh em thực hiện những điều Thầy truyền dạy. Thầy không còn gọi anh em là tôi tớ nữa, vì tôi tớ không biết việc chủ làm. Nhưng Thầy gọi anh em là bạn hữu, vì tất cả những gì Thầy nghe được nơi CHA Thầy, Thầy đã nói cho anh em biết”(Gioan 15,9-15).
(”PARIS NOTRE-DAME, L’Église en mission à Paris”, Journal du Diocèse de Paris, Hebdomadaire, No 1435, 21 Juin 2012 + No 1437, 5 Juillet 2012 trang 12-19 + 4-5)