Bạn thân mến,
Chúng ta đồng ý với nhau rằng “ơn gọi dâng hiến” là một màu nhiệm, nghĩa là chúng ta không tài nào hiểu hết được. Vì là ơn gọi xuất phát từ Thiên Chúa nên người được gọi bước vào một con đường chẳng mấy ai đi. Bởi thế mà nhiều bạn trẻ mới bước vào đời tu thấy nhiều thách đố khó khăn. Công bằng mà nói thì trong đời dâng hiến hoặc đời sống gia đình, bậc sống nào cũng là một ơn gọi và có những thách đố chông gai. Vấn đề là tôi nhận ra Thiên Chúa muốn mình bước vào bậc sống nào; rồi khi đáp lời, chúng ta hy vọng đủ sức để sống hạnh phúc với những khó khăn đó.
Để nhận ra ý Chúa muốn mình đi tu hay lập gia đình là cả một quá trình cầu nguyện và mở lòng quảng đại lắng nghe. Trong bài này, chúng ta giả định rằng người tu sĩ nhận ra đúng ơn gọi của mình trong đời dâng hiến. Thiên Chúa gọi chọn họ, và họ cũng muốn bước theo Chúa Giêsu trong hành trình ơn gọi. Dĩ nhiên khó khăn không rời xa họ. Đó có thể là những đòi hỏi từ phía nhà Dòng muốn huấn luyện người tu sĩ trở nên khí cụ đắc lực của Chúa. Hoặc đó là những khó khăn khi tu sĩ sống chung trong cộng đoàn. Còn đó những cám dỗ thú vị từ thế gian, khiến không ít người tu sĩ đứng núi này trông núi nọ. Có người khô khan trong đời sống cầu nguyện, thất bại trong sứ mạng Chúa trao. Hoặc nhiều người gặp khó khăn trong vấn đề sức khỏe. Và còn hàng tỉ thách đố mà mỗi người tu sĩ được Chúa gửi cho thánh giá khác nhau nhằm huấn luyện tu sĩ nên người của Chúa.
Tuy nhiên, “tu là cõi phúc” phần nào đó đúng cho những người đi tu. Họ hạnh phúc được theo Chúa Giêsu. Mỗi ngày họ sống niềm vui của đời dâng hiến, của những dự định, kế hoạch tương lai nhằm giúp người ta đến gần Chúa hơn. Họ lấy Thiên Chúa là người tình duy nhất, làm gia nghiệp lớn lao của họ. Họ không phủ nhận khó khăn, nhưng thấy đó lại là cơ hội để mối tình với Thầy Giêsu thêm thắm thiết. Họ không quên lời Thầy nói với họ khi đi theo Thầy là họ sẽ được gấp trăm cùng với sự ngược đãi. Đó là những xung đột bên trong tâm hồn họ, hoặc có thể là những ngược đãi rất cụ thể và đau đớn trong đời sứ vụ. Nhưng trong hoàn cảnh nào, chắc hẳn người tu sĩ muốn nói với Giêsu rằng: “Bỏ Thầy con biết theo ai bây giờ!”
Một thực tế là Thiên Chúa không trao cho ai thánh giá quá nặng khiến họ phải chối bỏ Chúa. Bên cạnh thánh giá luôn có Thầy Giêsu vác thánh giá đi cùng. Do đó, đời tu chỉ bớt khó khi người tu sĩ đi cùng với nhau, và cùng với Thầy Giêsu. Đó là nguồn sức mạnh để họ lướt thắng những khó khăn. Họ biết cách sống vui, hăng say trong các sứ mạng và viết lên một cuộc đời với nhiều cung bậc thăng trầm với nhiều tình yêu.
Nếu ai bảo đi tu để tránh đau khổ, để thoát cảnh bon chen của thế thái nhân tình, thì e rằng không đúng lắm! Đời tu có những khó khăn riêng, nhưng cũng có những thách đố như bao bậc sống khác. Người tu sĩ sống giữa đời, nhưng không thuộc về đời. Những cám dỗ sự đời không tha cho ai cả. Có chăng là khi gặp những điều ấy, người tu sĩ may mắn có nhiều người đồng hành, có nhà Dòng, có cộng đoàn và có Thiên Chúa để an ủi đỡ nâng. Rồi khi họ có kinh nghiệm thế nào là tội lỗi, thế nào là thực tế đắng lòng của cuộc sống, người tu sĩ biết cách giữ mình và giúp cho người khác đến gần với Thiên Chúa.
Rốt cuộc đi tu có khó không? Hẳn là nhiều người đồng ý rằng: đi tu khó! Nhưng khó khăn ấy là chuyện rất thường tình của phận người. Hơn nữa khó khăn gian khổ sẽ giúp người tu sĩ biết bám víu vào Chúa và vào Nhà Dòng. Họ không thể một mình tự sức vượt qua những khó khăn ấy. Từ đó, người tu sĩ nên khiêm tốn hơn trước sức công phá của những cơn cám dỗ. Được như thế, chắc rằng đời tu vẫn còn hấp dẫn rất nhiều người, những người muốn bước vào con đường hẹp để cùng với Chúa Giêsu viết lên câu chuyện đời mình.
Chúng ta cầu nguyện cho những tu sĩ luôn vượt qua những thách đố của đời tu. Ước mong họ luôn là những tu sĩ tốt lành vui tươi. Một tu sĩ buồn đúng là một tu sĩ đáng buồn! Ngược lại, một tu sĩ vui tươi triển nở là một tu sĩ cùng với Chúa đón nhận những khó khăn thách đố. Để trong hành trình dâng hiến, họ không chỉ vượt qua những khó khăn mà còn giúp biết bao tâm hồn tìm được niềm vui trong Thiên Chúa.
Hy vọng nhiều bạn trẻ không quá sợ hãi những khó khăn mà đời tu đòi hỏi, nhưng xem đó là cơ hội để cùng với Chúa hun đúc trái tim mình thuộc trọn về Chúa. Thầy Giêsu khuyết khích chúng ta đừng sợ, vì có Thầy Giêsu, và Thầy đã chiến thắng thế gian. Biết đâu trong những khó khăn ấy, Thầy Giêsu trao cho chúng ta cơ hội cùng với Thiên Chúa viết lên một cuộc đời dâng hiến với rất nhiều tình yêu.
(Giuse Phạm Đình Ngọc SJ )