1. Mùng Hai tết kính nhớ Tổ tiên, tớ dâng Lễ cùng Cha xứ ngoài Đất thánh về, thấy mấy cuộc nhỡ, số lạ.
Tớ rất ít gọi lại số lạ sau mấy lần ‘nhiệt tình’ gọi lại toàn chuyện vớ vẩn, lần này tớ phá lệ.
Tớ mới ‘alo’… đầu giây bên kia ‘cướp lời’ : – Em mới đi dâng lễ về à, mấy lần gọi không thấy em nghe máy, anh nghĩ thế.
– Xin lỗi, số lạ không biết ai đầu giây ạ ?
– Anh TH. đây, em không nhận ra giọng anh à, số hai của anh đấy.
À thì ra TH. một người bạn có thời ‘rất thân’…
Nói ‘rất thân’ vì giờ giảm thân, độ giảm thân tính cũng hàng chục năm nay.
2. TH. đẹp trai, mồm mép và… nổ.
Thời trai ‘ngứa mồm’, mấy lần ‘đạp xe’ với hắn đi thăm bạn gái mới quen của hắn, thích ở chỗ tớ ‘ít phải nói’, chỉ xem hắn trổ tài ‘công nghệ tán gái’.
Có lần hắn nhận được thư bạn gái là cô giáo tương lai (đang học Cao đẳng sư phạm) gởi cho hắn. Hắn cho tớ xem. Mục đích ‘khoe’, mục tiêu lớn hơn là nhờ tớ viết thơ hồi đáp (hắn đang học bổ túc, văn hắn rất dở, biết tớ viết khá, hắn nhờ viết để về viết lại gởi cho bạn gái).
Mồm mép tớ không khéo, dễ thường bị… ‘treo miệng’, chứ tay viết văn thường xếp hàng ‘thủ khoa’ trong lớp (chỉ được mỗi thằng văn, còn các môn khác, dở ẹt), tớ ‘oke’ giúp liền. Thực tâm nhằm trổ tài…
Hắn nhận tiếp thư hồi âm khen viết thư hay, tình tứ quá… Hắn mang lên khoe, tiếp tục nhờ viết hồi âm.
Lần này tớ ‘stop’. Lý do, nên dừng ở chỗ ‘đạt đỉnh’, người ta mới nhớ, mới mãi ngưỡng mộ. Đấy là tớ ‘ngụy biện’, lý do chính hơn tớ không thích kiểu ‘hưởng danh’ háo trên công lao của người khác.
…
Năm anh trai tớ lấy vợ, ngành báo chí tớ học chụp hình quay phim, tớ mới tậu máy chụp second hand song biết ‘non tay’, tớ nhớ hắn. Tớ mua mấy cuốn phim và trao hẳn máy cho hắn toàn quyền.
Hắn có nghề tay trái chụp hình. Không biết ‘tay nghề’ của hắn thế nào, nhưng qua những lần hắn nổ, kể cả ‘chỉ dạy’ cách chụp hình tớ tin tưởng.
Tiếc, những tấm hình quan trọng nhất ngày cưới- Lễ cưới không có. Tớ bảo hắn, sao không thấy cuộn phim chụp quan trọng ấy, hắn bảo đã đưa hết và… ‘đổ thừa’ tớ để thất lạc đâu đó…
Thôi thì mình cứ nghĩ tốt, hắn làm cháy cuộn phim đó, nên phi tang.
Càng ngày tớ thấy hắn thiếu độ chân thật với bạn bè…
3. Trước Tết tớ ghé thăm vị Cha cố khả kính, sực nhớ đến TH cũng ở đâu đó gần Nhà Thờ này. Tớ tệ quá, đã hơn một lần đến nhà hắn chơi, thế mà vẫn quên, phải hỏi thăm.
Hắn không có nhà, chỉ vợ và các con. Khi biết tớ là Linh mục vợ hắn cởi mở, mời vào nhà niềm nở.
Trong câu truyện hỏi thăm, dường như vợ hắn đang buồn hắn trong vai trò ‘thực tài’ làm chồng.
Tớ biết hắn hay nổ, nhiều cô tin sái cổ tưởng hắn tài giỏi lắm…
Mà thôi, truyện qúa khứ, gác qua.
Tớ ‘đỡ lời’ cho hắn : Anh ấy đẹp trai, lại khéo nói, xem ra lắm tài, hồi trước đầy cô đeo; nói thật, đi với anh ấy, tớ có cảm tưởng như thằng ‘cu li’ đi hầu chuyện, học hỏi…
Vợ hắn thờ dài cách kín đáo…!
4. Trở về cuộc điện đàm…
Vẫn giọng kẻ cả, hắn nói : – Anh định mai lên em chơi… Em nói anh không nhớ, em nhắn tin địa chỉ cho anh nhé.
Gần hai chục năm không gặp, xem ra hắn vẫn ‘không chịu tiến bộ’. Vẫn nổ, kẻ cả như trước.
Thú thực, tớ rất khó chịu khi nghe giọng ‘bề trên’.
Tớ vốn chân tình, hỏi lại:
– Có chắc là anh TH không ?… Giọng thì rất giống, nhưng nếu TH thì đâu có giọng xưng ‘anh, em’ với tôi bao giờ. (Có thời gian ngắn, nể tớ học đại học, hắn còn… đôn gọi tớ là ‘anh’ xưng ‘em’. Tớ phản đối, hắn mới thôi)
Tớ vội kết thúc cuộc điện đàm, hứa nhắn tin cụ thể cho hắn.
Tớ nhắn tin từ chối khéo: Thật tiếc (lại điêu) và xin lỗi anh, tuần này tớ bận, không thể tiếp anh được…
Song người mà tớ phải ‘xin lỗi’ nhiều hơn là Bà Tổng Thống Braxin.
Năm nọ, đệ nhất Tổng nhà tớ theo lời mời đến nhà Bà đầm thép Braxin. Cụ Tổng đến trước cửa nhà, thế mà đất nước ‘khỉ gió’ này không tiếp, lấy lý do Tổng thống họ bận việc, không xếp lịch được.
Lý do ‘cấm cửa’, có nhiều người cho- xem ra đúng, tại bác Tổng nhà mình…mãi lú (Mác- Lê) quá . Bữa trước bên nước ‘đồng chí’ Cuba, ngài vẫn cao ngạo giảng thuyết về thể chế Cộng sản xã hội chủ nghĩa thiên đàng, mà thực tiễn sinh động đã chứng minh sai từ…gốc, là mị thuyết- ma thuyết; đã bị thế giới văn minh ném vào sọt rác từ thế kỷ trước rồi sau khi đã gây bao bi kịch bạo lực nhiều nơi trên thế giới …
Hồi đấy tớ gọi Braxin ‘khỉ gió’, trách Tổng thống mất lịch sự. Ai đời mời người ta, người ta đến gần cổng lại từ chối khéo.
Bầy giờ thì tớ hiểu phần nào việc ‘kẻ cả’ đã ‘xúc phạm’ nặng nề… của đất nước Braxin đáng trân trọng.
A… thì… ra !…
Lm.Đaminh Hương Quất