Tớ đang cần bộ con lăn matxa đôi bàn chân.
Nhân dịp về nhà quê, tớ vào cửa hàng bán dụng cụ y tế thuộc địa giới Tp.Biên Hòa, hỏi.
Cô bán hàng dễ thương bảo có, mang hàng loại gỗ ra chào bán: loại nhỏ 250.000đ, loại lớn 350.000đ.
Tớ có có cảm giác… cứa cổ!
Tớ không có thói quen trả giá. Tớ phản ứng bằng thái độ nhún vai, tạo khoảng im lặng…
Cô chủ dễ thương vốn thông minh, hiểu ý.
– Em không giảm giá được. Thấy anh hiền, em không nói thách, chỉ lời vài ngàn. Nếu anh lấy thì em cảm ơn…
Nghĩ cô chủ dễ thương thế, xinh thế chắc cũng chân tình…Với lại, tiệm gần ngay làng mộc, có cơ sở sản xuất mặt hành này xuất khẩu, không phát sinh phí vận chuyển, không qua trung gian. Với lại tớ đã ‘phủ đầu’ là người vùng này…
Thấy nhu cầu chỉ cần con lăn mini, tớ mua.
…
Chưa đến một tuần sau, có việc ra thị xã vùng cao, vào của hàng bán dụng cụ thể thao.
Thấy con lăn chân, tớ hỏi giá.
Cô chủ chân tình: – Loại nhỏ trăm sáu (160.000), loại lới trăm chín (190.000).
Tớ sững người tí, nhớ đến cô chủ nhỏ mấy ngày trước.
Ha ha… Gần tuổi ‘tri thiên mệnh’ rồi, xem ra tớ còn dại… gái.
Mà chả sao, bỏ ra hai mươi năm vạn đồng để phục vụ cho sức khỏe bản thân, xem ra vẫn rẻ chán !
Lm. Đaminh Hương Quất