Phương tiện giao thông chủ yếu của người Việt Nam là xe gắn máy và dĩ nhiên ở cái quốc lộ 51 Long Thành cũng phải “cõng” lượng người đi xe gắn máy quá lớn trên mình. Biết được thực trạng như vậy, nhiều kẻ tán tận lương tâm đã tìm cách rải đinh để móc túi nạn nhân đi đường. Gọi là rải đinh nhưng thật sự ra nó là mảnh sắt hình thang như hình con Rô trong bộ bài 52 lá.
Nhớ lại thuở còn là sinh viên ngày 2 buổi đi về, với chiếc xe đạp cọc cạch không leo nổi cái dốc cầu Sài Gòn thế là đành phải dẫn bộ. Lên đến đỉnh cầu mệt đứ cả hơi nên dừng lại để … thở đều một chút. Nhìn xuống mặt đường mới thấy sao có những mảnh hình thang rơi vãi. Nhìn ra mới thấy ở đầu góc người ta làm cho nó vênh lên một tí để bánh xe chạy ngang thì nó bụp vào bên trong và không có ruột xe nào chịu nổi.
Còn nhớ thời sinh viên đó, ruột xe Casumina chỉ 18 ngàn đồng 1 chiếc thì người thay phải mất đến 60 ngàn đồng bởi lẽ bị thay giữa đường vắng. Người nghèo lúc đó bóp bụng để thay với giá 30 ngàn đồng 1 cái ruột không tên tuổi.
Đứng trước thực trạng đau lòng đó, một nhóm người từ tâm đã phát tâm để rồi tìm cách chế tạo ra cái máy “hút đinh” để giúp người đi đường bớt lâm nạn. Trong quá trình phát tâm đó thì có những kẻ ác tâm đã tìm cách hãm hại những người đi dọn đinh. Cũng đúng thôi bởi lẽ cái tâm thiện lúc nào cũng bị cái tâm ác đe dọa.
Những người ác tâm chuyên rải đinh để cho người đồng loại phải vá hay thay ruột xe với các giá cắt cổ đó cần phải vá víu lại lương tâm của mình hay nói đúng hơn là phải thay cái lương tâm chai cứng sẵn có trong lòng mình.
Thử nghĩ với trăm bạc và vài trăm bạc những kẻ lương tâm bị thủng đó cóbình an hay không ? Số tiền bất chính bất lương thu được đó lại chảy vào nhà hàng, chảy vào những chỗ cờ bạc, hút sách …
Vấn đề ta đặt ra và ta giải quyết không dừng lại ở chỗ “vá xe miễn phí 24/24” mà ta cần phải “vá” lương tâm của những kẻ có lương tâm bị thủng. Mà đúng hơn là cần phải giáo dục con người có một lương tâm ngay chính. Khi lương tâm người ta được huấn luyện, được thức tỉnh thì không bao giờ người ta có thể hãm hại người đồng loại chỉ vì một chút lợi trước mắt của mình.
Thật ra mà nói, hiện nay chả phải có bọn đinh tặc cần phải làm mới lương tâm mà còn rất nhiều người cần phải làm mới lương tâm, làm sáng lương tâm của mình. Giản đơn chỉ cần bước vào cái nơi mà ngày xưa người ta dùng 2 chữ thân thương là “nhà thương” thôi thì ta cũng cảm được nơi đó tìm hai chữ “lương tâm” thật khó.
Thật đáng buồn khi những nơi như giáo dục, y khoa cần lắm hai chữ “lương tâm” nhưng rồi sao lại khan hiếm quá !
Với nạn đinh tặc, với y bác sĩ méo mó lương tâm, với thầy cô giáo chai cứng lòng mình … phải cần đổi mới nền giáo dục, đổi mới lòng của con người. Làm sao khơi dậy cái lương tâm chai cứng chỉ biết mình và chỉ biết thu vén nguồn lợi cho mình còn không bao giờ bận tâm đến người khác. Cần lắm việc tái tạo lương tâm, làm mới lương tâm, làm sáng lương tâm để người đừng hại người và người biết thương nhau hơn.
Huệ Minh