|
Hôm nay báo chí đưa tin cảnh đau lòng về sự ra đi của chị. Đau lòng vì chúng tôi nhìn hình thi thể của chị được quấn chiếu chở về nhà bằng xe máy. Hình ảnh ấy để lại nỗi đau thương và nhiều uẩn khúc vì đâu chị lại chịu cảnh bi đát như thế? Trên hết, lúc này chúng tôi cầu nguyện cho linh hồn chị thật nhiều. Mong chị được nghỉ yên nơi vĩnh hằng!
Là vợ của một người chồng đã chết vì căn bệnh HIV, chị đến bệnh viện trong tình trạng suy kiệt rất nặng, không đi đứng được, thậm chí gọi thì hiểu nhưng không nói được. Là bệnh nhân 40 tuổi, chị chỉ nặng 32 kg… Là người nghèo, dĩ nhiên chị không thể đến những bệnh viện sang trọng để điều trị dưỡng bệnh. Do đó, chị được người nhà đưa đến Bệnh viện Lao và bệnh phổi Sơn La cách nhà chị khoảng hơn 100km.
Trước hình ảnh thi thể của chị trên xe máy, Bộ Y tế đã vào cuộc để xác minh xem lỗi thuộc về bệnh viện hay người nhà chị. Ông giám đốc Bệnh viện này cho rằng: “Thời điểm ra viện, bệnh nhân P. có mạch, huyết áp, tri giác bình thường, đi và nói được. Vì thế bệnh viện cho ra viện chứ không phải vô cảm. Chúng tôi cũng hỏi đến 4 lần là có cần xe không thì gia đình nói không mà đi xe ôm. Tuy nhiên sau này chúng tôi mới biết bệnh nhân tử vong sau khi rời bệnh viện 30km.”
Trong khi đó, anh chị là ông Muôn nói rằng: “Thời điểm ra viện chị P. rất yếu, phải dìu mới đi được, chỉ nói được thều thào là ‘cho em về nhà’.” Tại sao bệnh viện không cho xe cứu thương đưa chị về nhà? Anh chị bảo ông không có tiền và cũng không biết việc này, bệnh viện cũng không thông báo, nên ông đành thuê xe ôm. Trên đường về nhà được 30 km thì chị ra đi…! Không có tiền thuê xe, anh chị đành cuốn thi thể chị trong mảnh chiếu và chở chị về nhà bằng xe máy. Do để hở chân của chị nên người dân chụp được hình ảnh đau lòng này.
Quanh câu chuyện đau đớn của chị, người dân không khỏi băn khoăn: “bệnh viện hay gia đình chị đúng? Ai hợp tình, ai đúng lý!?” Trước khi có câu trả lời, hẳn là cần lắm một lời xin lỗi chân thành gửi đến chị. Mong chị thứ lỗi cho những điều đáng tiếc đã xảy ra với chị. Chỉ thầm ước sao trên đất nước mình vắng bóng những câu chuyện não lòng như thế! Để mỗi ngày, chúng ta đối xử với nhau xứng đáng với nhân phẩm của một con người. Dù giàu sang hay nghèo hèn, khỏe mạnh hay ốm đau, chúng ta đều là con người cần được yêu thương và trợ giúp, được chăm sóc và tôn trọng, chị nhỉ!
Chúng tôi tiếp tục cầu nguyện cho chị được nghỉ yên trên Thiên Quốc.
(Giuse Phạm Đình Ngọc SJ,
dongten.net 15.09.2016)