Danh lưu muôn thuở!
Máu đổ một thời!
Những tưởng tờ ác dụ oai phong, củng cố vương quyền, bằng gươm chém đầu rơi, quân dân khiếp đảm.
Nào ngờ đấng tiền nhân anh dũng hiên ngang tín nghĩa, với cờ bay kiệu rước, chiêng trống liên hồi.
Chẳng điên rồ khi rao giảng Tin Mừng Thập Giá Yêu thương tại thế.(1Cr 1:18)
Không mê hoặc khi đợi trông cuộc sống trường sinh bất tử trên trời . (Kn 3: 2-4)
Ơn Cứu Độ chứng minh đủ lẽ,.
Giá Tin Mừng biện bạch muôn lời.
Sao còn vu oan cho Gia tô đạo tà mà Đạo không lừa dưới dối trên, chỉ những ăn ngay ở thật ?
Sao lại giáng hoạ buộc Gia-tô đạo tả mà Đạo chẳng bài vua hại nước, lại luôn mến Chúa yêu người?
Trên đường rong ruổi truyền bá Tin Mừng, tình yêu thương không ngừng gắn bó,
Mỗi bước truân chuyên khai thông đạo thánh, đuốc chân lý liên tiếp sáng ngời.
Chuyên lo vun đắp đức tin kiên cố;
Chẳng nỡ làm ngơ đời sống tả tơi.
Không tham phú phụ bần, lại đỡ nâng bớt nặng nề cơn túng quẫn.
Không trọng nam khinh nữ, nhưng lo xoá tan cay đắng cảnh tôi đòi.
Cùng theo nho phong, buộc thảo hiếu mẹ cha, hoà thuận anh em, tuân theo điều răn hiếu đễ.
Chẳng bài mỹ tục, vẫn dạy nhớ ơn tiên tổ, nguyện cầu sớm tối, giảm bớt nhang nến thịt xôi.
Mang phận công dân trọng quyền thế tục,
Bền lòng tín hữu thờ Chúa cao vời.
Đạo đắp nghĩa xây tình là thế!
Ai đem ân đổi oán hỡi ơi?
Nhớ đến các bậc tiền nhân anh dũng khi xưa
Tử thần đe doạ,
Thánh giá chẳng rời.
Co ro trong vách kép nhà kho, ruột thắt miệng khô, từng giờ phút đợi chờ lưng cơm bát nước.
Trốn tránh từ làng trên xóm dưới, thân tàn bước mỏi, bao tháng ngày len lỏi hốc núi ven đồi.
Đã phân sáp tan cửa nát nhà, lạc vợ xa con, như ong vỡ tổ.
Còn săn lùng ngăn đò chặn ngõ, rình ngày bắt tối, như sói vây mồi.
Tra tấn ép cung, bắt nhận tội phản dân, thù vua chúa.
Dối lừa cáo vạ, phao đồn tin khoét mắt, móc con ngươi.
Thân cỏ xác ve, sức người có hạn;
Đòn thù gông sắt khổ nhục không ngơi!
Để thượng lệnh háo hức tuân hành, chẳng ngại nhử mồi tiến chức thăng quan, thi đua tỉnh xã.
Để toàn dân hăng say bắt bớ, thản nhiên cho phép moi tiền chuộc mạng, vỗ béo bầy tôi.
Thương ôi là thương ! cả xóm làng dưới lửa hờn thiêu sống.!
Xót ôi là xót ! từng đoàn lũ vùi sóng dữ cuốn trôi.
Ôi! Hai chữ nhân ái thánh hiền chẳng lẽ lu mờ hết!
Ôi! Cả kho tình người truyền thống vì đâu cạn kiệt rồi!
Khổng Tử hẳn không ngừa dại dạy khôn: trút bỏ tư thù, giết hại dân oan, làm lễ tế thần giải hạn!
Tôn Tử cũng chẳng bày mưu hiến kế : liên minh bại quốc, xông pha ngõ cụt, cầu may thắng địch, cầm hơi.
Dốc sức bình tây, mà khốn nỗi không nhận ra cán cân tương quan lực lượng!
Ra tay sát tả, lại nỡ lòng quên đi mất tình huống huyết thống giống nòi!
Vì đâu nên nỗi:
Lãnh đạo khước từ nhãn quan cầu tiến,
Triều đình vui nhận khẩu thiệt buông xuôi,
Chính tà lẫn lộn, thù bạn bất phân, quan quân hụt hẫng.
Non nước đổi dời, vua tôi ngơ ngác, sống thác chơi vơi.
Canh tân chối bỏ, đạo lý coi thường, gông làm tôi tất nhiên sẵn sàng đeo cổ.
Ngoại viện yếu hèn, nội tình ai oán, nạn mất nước sao khỏi nhanh chóng tới nơi .
Địch vào tới cửa, vua đổ tại dân, chỉ còn trômg cậy vị cái thế anh hùng trừ nan cứu khổ.
Súng nổ tư bề, gươm kề tận cổ, không ngớt cầu xin Đấng Bề Trên cao thủ tháo đạn gỡ ngòi.
Ôi ! Ơn cứu quốc khát khao bất tận!
Ôi ! Mộng thanh bình thao thức khôn nguôi!
Ngày đêm an phận tử tù, chờ tháng ngày qua, án ra máu đổ.
Thức ngủ khuya kinh sớm nguyện, xin ân huệ đến, Chúa đỡ đầu rơi.
Dẫu ngổn ngang trăm mối,
Nhưng kiên định một lời:
Lòng quyết không đưa chân quá khoá,
Miệng cương chẳng chối Chúa qua môi.
Tình yêu tận hiến bằng sinh mạng,
Chứng tích cao siêu nhất cõi đời.
Máu tử đạo tuôn dòng thấm đất,
Cây Tin Mừng phát lộc đâm chồi. . (Tv 71:6,14)
Cậy trông luôn mãi Chúa tôi.
Ngợi khen luôn mãi danh Người hiển vinh
Đây là lời nói chân tình:
Các con sẽ phải cực hình khóc than.
Còn trong thiên hạ hỉ hoan,
Các con sẽ phải lo toan ngậm ngùi,
Ngậm ngùi này hoá mừng vui. (Ga 16:20)
Amen
Phạm xuân Thu
Montréal, Trọng Thu Quý Tỵ 2013.