Lc 5, 1-11: Những môn đệ đầu tiên
Lời Chúa:
1Một hôm, Đức Giê-su đang đứng ở bờ hồ Ghen-nê-xa-rét, dân chúng chen lấn nhau đến gần Người để nghe lời Thiên Chúa.2 Người thấy hai chiếc thuyền đậu dọc bờ hồ, còn những người đánh cá thì đã ra khỏi thuyền và đang giặt lưới. 3 Đức Giê-su xuống một chiếc thuyền, thuyền đó của ông Si-môn, và Người xin ông chèo thuyền ra xa bờ một chút. Rồi Người ngồi xuống, và từ trên thuyền Người giảng dạy đám đông.4 Giảng xong, Người bảo ông Si-môn: “Chèo ra chỗ nước sâu mà thả lưới bắt cá.”5 Ông Si-môn đáp: “Thưa Thầy, chúng tôi đã vất vả suốt đêm mà không bắt được gì cả. Nhưng vâng lời Thầy, tôi sẽ thả lưới.”
6 Họ đã làm như vậy, và bắt được rất nhiều cá, đến nỗi hầu như rách cả lưới. 7 Họ làm hiệu cho các bạn chài trên chiếc thuyền kia đến giúp. Những người này tới, và họ đãđổ lên được hai thuyền đầy cá, đến gần chìm.
8Thấy vậy, ông Si-môn Phê-rô sấp mặt dưới chân Đức Giê-su và nói: “Lạy Chúa, xin tránh xa con, vì con là kẻ tội lỗi! “
9 Quả vậy, thấy mẻ cá vừa bắt được, ông Si-môn và tất cả những người có mặt ở đó với ông đều kinh ngạc.10 Cả hai người con ông Dê-bê-đê, là Gia-cô-bê và Gio-an, bạn chài với ông Si-môn, cũng kinh ngạc như vậy. Bấy giờ Đức Giê-su bảo ông Si-môn: “Đừng sợ, từ nay anh sẽ là người thu phục người ta.”11 Thế là họ đưa thuyền vào bờ, rồi bỏ hết mọi sự mà theo Người. (c 3-11)
Suy niệm:
Lời Chúa hôm nay nêu lên 3 điều.
Một, ai nhận mình tội lỗi là người hiểu biết
Hai, ai nhận mình tội lỗi là người khiêm nhượng.
Ba, ai nhận mình tội lỗi là người can đảm (Ông Adong và bà Evà chẳng những không nhận lỗi mà còn đổ lỗi cho nhau)
Bài học: Hãy khiêm nhượng nhận lỗi.
Sống đạo: Cha thánh Gio-an Vi-an-nây biết tội của người họa sĩ đi săn.
Năm 1852, một họa sĩ rất khô khan tên là Phan-xi-cô không hề đọc kinh dự lễ, hầu như ông đã bỏ đạo. Một người bạn rủ ông đến xứ Ac (Ars):
Người ta đồn cha xứ Ars giải tội suốt ngày đêm, làm phép lạ chữa các bệnh tật, chúng ta hãy đi xem có thật không?
Phanxicô chế nhạo bạn mình:
Hay anh có ý đi xưng tội chứ gì?
Người bạn đáp:
Tôi đi xưng tội cũng được, vì tôi vẫn quen xưng nên chẳng ngại gì.
Phanxicô đáp:
Anh muốn xưng kệ anh. Khi anh xưng tội, tôi sẽ đi săn.
Ngày hôm sau, hai người lên xe đến xứ Ars. Phanxicô đem theo súng và chó như chuẩn bị đi săn. Hai ông đến xứ Ars vào giữa trưa, đúng lúc ấy cha Gio-an từ nhà thờ về nhà xứ. Hai ông thấy rất đông người quỳ chật hai bên đường đi, người hôn áo, người hôn tay, xin cha chúc lành. Cả hai thấy lạ nên đến gần để xem cho rõ. Cha Gioan ngước nhìn Phanxicô và conchó, cha nói:
Con chó của ông đẹp lắm. Phải chi linh hồn của ông cũng đẹp như nó.
Cha chỉ nói bấy nhiêu rồi tiếp tục đi và chúc lành cho mọi người. Nhưng lời cha nói chẳng khác gì như gươm sắc đâm qua tâm hồn Phanxicô. Nghe lời ấy, ông xấu hổ cúi mặt xuống, trong lòng bối rối sợ hãi, chẳng còn nghĩ gì đến chuyện săn bắn, ăn uống chơi bời nữa. Ông vào nhà thờ đọc kinh cầu nguyện. Tối hôm ấy, ông vào tòa xưng tội, ăn năn khóc lóc về tội lỗi của mình. Sau khi đã ăn năn trở lại, ông về nhà thu xếp mọi việc, xin vào một dòng tu để đọc kinh cầu nguyện và hãm mình đền tội trong suốt quãng đời còn lại. Sau 36 năm tu dòng, ông qua đời trong sự thánh thiện, năm 1888.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giê-su, chúng con là những kẻ có tội. Xin Chúa giúp chúng con siêng năng đi xưng tội để tâm hồn luôn trong sạch, xứng đáng đón Chúa ngự vào tâm hồn và hướng dẫn đời sống chúng con đi theo con đường lành thánh. Amen.
Lm. Mi Trầm