Nơi Đan Viện chúng tôi, Kinh Tối kết thúc với với lời Chúc Phúc ban tối. Cha Bề Trên đọc: ”Nguyện xin THIÊN CHÚA toàn năng, ban cho chúng ta nghỉ đêm an lành và kết thúc một ngày thật tốt đẹp!”
Trước đó, Cha Bề Trên cũng đọc một trong các lời nguyện: ”Lạy Chúa, xin thăm viếng nhà này, và đuổi xa mọi âm mưu ma quỷ. Xin các thiên thần Chúa đến ở nơi đây, để gìn giữ chúng con bằng an, và xin Chúa xuống phúc lành trên chúng con luôn mãi. Nhờ Đức GIÊSU KITÔ, Chúa chúng con”.
Rồi chúng tôi hát một trong các Ca Vãn kính Đức Mẹ MARIA chẳng hạn như Ca Vãn ”Sub tuum praesidium”:
Lạy Đức Mẹ Chúa Trời,
Ngài xiết bao thánh thiện,
Này chúng con chạy đến
Tìm nương ẩn nơi Ngài.
Lúc sa vòng gian khổ,
Khi gặp cảnh phong trần,
Lời con cái nài van,
Xin Mẹ đừng chê bỏ.
Nhưng xin hằng giải thoát
Khỏi ngàn nỗi hiểm nguy
Ôi vinh diệu ai bì
Trinh Nữ đầy ơn phước!
Sau một phút thinh lặng, Cha Bề Trên rảy Nước Thánh trên Cộng Đoàn anh em chúng tôi và tín hữu hiện diện. Một hôm một giáo dân nói với tôi rằng nghi thức này nhắc anh nhớ đến cái vuốt ve trìu mến của hiền mẫu ngày anh còn bé trước khi anh đi vào giấc ngủ.
Phúc Lành ban tối diễn tả nhu cầu chúng ta cũng cần có sự che chở của THIÊN CHÚA vào ban đêm. Các giấc mơ có thể làm chúng ta kinh hãi, nhưng qua các giấc mơ, THIÊN CHÚA cũng có thể nói với chúng ta, khuyến khích và giúp chúng ta định hướng cuộc đời mình. Như thế, chúng ta xin cho đêm của chúng ta được chúc lành và chúng ta có thể nghỉ ngơi yên hàn.
Nhiều người đương thời gặp khó khăn trong vấn đề giấc ngủ. Họ không tìm thấy bình an, thường bị quấy phá bởi âu lo và không ngừng lăn qua trở lại trên giường. Chính vì thế mà đêm cũng cần được chúc lành để nó tìm thấy trở lại ý chỉ nguyên thủy là thời gian dùng để nghỉ ngơi và để nằm mơ.
Trong lời chúc phúc ban đêm, chúng ta có thể dâng lên THIÊN CHÚA ngày sống của chúng ta, và mặc cho các tranh chấp và các thất vọng, chúng ta vẫn giữ vững lòng tin tưởng, nguyên bởi sự kiện là nó sẽ được chúc lành. Chúng ta phó thác trong vòng tay khoan hồng của THIÊN CHÚA. Đồng thời chúng ta cũng nhớ rằng đêm tối là hình ảnh của sự chết. Chúng ta không chắc chắn mình có thức giấc vào sáng hôm sau hay không. Như thế, đêm tối khuyên chúng ta nên phó thác nơi THIÊN CHÚA và tìm thấy bình an nơi Người.
… Chúc lành trước mỗi chuyến du hành.
Khi một anh em trong Đan Viện phải lên đường đi đến một nơi xa, chúng tôi cầu nguyện để đặt chuyến du hành dưới sự chúc lành của THIÊN CHÚA. Sau kinh Giờ Sáu và sau Kinh Tối, người anh em sắp ra đi rời chỗ mình và đến quỳ nơi bậc cấp thứ nhất trước bàn thờ. Chúng tôi cùng xướng lên Thánh Vịnh 121(120): ”Xin Chúa gìn giữ bạn đừng để bạn lỡ chân trật bước, xin Người chớ ngủ quên. Đấng gìn giữ Israel, lẽ nào chợp mắt ngủ quên cho đành! Chính Chúa là Đấng canh giữ bạn, chính Chúa là Đấng vẫn chở che, Người luôn luôn ở gần kề. Ngày sáu khắc, vầng ô không tác họa, đêm năm canh, vành nguyệt chẳng hại chi. Chúa gìn giữ bạn khỏi mọi điều bất hạnh, giữ gìn cho sinh mệnh an toàn. Chúa giữ gìn bạn lúc ra vào lui tới, từ đây cho đến mãi muôn đời”. Sau đó Cha Bề Trên giơ tay ban phép lành cho người anh em sắp lên đường.
Phép Lành không hẳn có nghĩa là người anh em sẽ đến nơi đến chốn an lành mạnh khoẻ, cũng như sẽ trở về bình yên vô sự. Phép Lành không có nghĩa là chỉ tìm kiếm sự bảo trợ mà còn mong muốn sao cho những gì chúng ta khởi sự được thành công. Du hành không chỉ có mục đích bên ngoài. Du hành còn có lý do chu toàn một nghĩa vụ hoặc một cuộc thăm viếng, và đây là điều mà chúng ta cần có phép lành của THIÊN CHÚA.
Đối với cuộc sống đan tu của chúng tôi thì việc chúc lành trước mỗi chuyến du hành không phải là một công tác nặng nề. Trái lại, nó diễn tả mối liên hệ của chúng tôi với người anh em lên đường đi nơi xa. Chúng tôi tháp tùng người anh em với lời cầu chúc thượng lộ bình an kèm theo lời cầu nguyện và phúc lành của THIÊN CHÚA.
Các tín hữu có mặt nơi nhà nguyện của đan viện vào lúc diễn ra nghi thức chúc lành này, tỏ ra thật xúc động. Họ cảm nghiệm một điều linh thiêng đặc biệt nào đó đang diễn ra giữa anh em đan sĩ chúng tôi. Thật thế, người anh em không ”ra đi” nhưng ”lên đường” với phúc lành của chúng tôi và giữ mối liên hệ chặt chẽ với chúng tôi.
… ”Phúc thay người ở trong thánh điện, họ luôn luôn được hát mừng Ngài. Phúc thay kẻ lấy Ngài làm sức mạnh, ấp ủ trong lòng giấc mộng hành hương. Lúc trẩy qua thung lũng Khô Cằn, họ biến nó thành nguồn suối nước, mưa đầu mùa đổ phúc lộc chứa chan. Càng tiến lên, họ càng mạnh bước đến chiêm ngưỡng Chúa Trời ngự trên núi Sion. Lạy Chúa là Chúa Tể càn khôn, xin đoái nghe lời con cầu nguyện. Xin lắng tai, lạy Chúa nhà Giacóp. Lạy Chúa là khiên mộc chở che, xin thương xem nhìn đến gương mặt đấng Ngài đã xức dầu. Một ngày tại khuôn viên thánh điện quý hơn cả ngàn ngày. Thà con ở cổng đền THIÊN CHÚA vẫn còn hơn sống trong trại ác nhân! THIÊN CHÚA là vầng thái dương, là thuẫn đỡ, Chúa tặng ban ân huệ với vinh quang. Ai sống đời trọn hảo, Người chẳng nỡ từ chối ơn lành. Lạy Chúa Tể càn khôn, phúc thay người tin tưởng vào Chúa!”(Thánh Vịnh 84(83),5-13).
(Anselm Gruen, ”Vous êtes une bénédiction”, Éditions Salvator, Paris 2006, pour la traduction française, trang 111-113+119-120)
Sr. Jean Berchmans Minh Nguyệt