Nhớ về những ngưới Thầy

ruatoi - Nhớ về những ngưới Thầy

Hành trình đức tin

Tôi còn nhớ, cách đây hơn 20 năm, là người ngoài Công giáo, đến lúc lập gia đình tôi có ý nguyện đến với Kitô giáo bên ước vọng: tìm kiếm mục đích tốt đẹp trong cuộc sống; mưu cầu sự bình yên, hạnh phúc; sống bác ái, yêu thương với mọi người; cùng quan điểm về tôn giáo với người bạn trăm năm…

Mùa Đông năm 1994, tôi đến nhà thờ Bạc Liêu (gần nơi tôi ở nhất) gặp vị linh mục quản xứ là cha Giacôbê Lê Văn Tỏ, để thỉnh nguyện với cha về ý nguyện và hoàn cảnh của mình. Biết gia đình tôi bên lương và việc tôi ngỏ ý xin vô đạo, ngài lộ vẻ vui mừng.Tất nhiên, vị linh mục ấy đồng ý và còn nói sẽ tạo điều kiện và giúp đỡ tôi được thuận lợi để trở thành một giáo hữu. Cha đã cao tuổi, nói năng điềm đạm. Tôi biết cha từ trước do nhiều lần cha ra ngoài thăm bà con giáo dân. Đi đâu, cha đi xe đạp, mặc thường phục, đầu đội nón nỉ- phong thái giản dị, khả kính cùng cách giải quyết các vấn đề thấu tình – đạt lý của cha đã khiến tôi rất ngưỡng mộ. Buổi “ban sơ” được diện kiến với cha sở nhà thờ như vậy nên tôi vui mừng và tự tin hơn.

Tôi xin cha, ngày cưới vợ đã gần, được học khóa giáo lý ngắn ngày. Cha chỉ định tôi học lớp Giáo lý Tân tòng-Hôn nhân. Lớp có 5 người do thầy Giuse Nguyễn Văn Lợi giảng dạy. Thầy Lợi, người thầy tiên khởi mở lối cho tôi đón nhận ánh sáng Tin Mừng. Thầy giảng dễ hiểu, tâm lý nhưng nguyên tắc. Mỗi tối, từ Thứ Hai đến Thứ Bảy, chúng tôi đến nhà xứ học độ một giờ, Chúa nhật được nghỉ để dự thánh lễ, thời gian học hơn hai tháng. Các bài giáo lý tôi nắm bắt nhanh chóng, nhưng về học kinh, tôi thuộc trước quên sau, có lẽ do lần đầu trong đời tôi mới biết đọc kinh.

Trong thời gian thụ giáo, không những tôi không đóng một khoản phí nào mà còn được nhận sách kinh, tập vở… qua sự đãi ngộ của cha sở. Và, tôi không phải trĩu lòng với chuyện quà cáp, “phong bì”. Hơn nữa, ban ngày, thỉnh thoảng tôi đến gặp cha sở để được cha khuyên nhủ, chỉ dạy thêm. Những lúc đó, cha con tâm sự nhiều vấn đề ý nghĩa, thiết thực trong cuộc sống đạo và đời . Cha khuyên tôi lời khuyên mà tôi nhớ mãi “Cho dù có đi đâu, làm gì con cũng phải giữ và tuyên xưng đức tin của mình.”.

Gần hết chương trình học là gần đến ngày cưới, gia đình tôi bên lương đã “coi thầy” chọn ngày. Tôi trình với cha, cha không la rầy mà chỉ nói:”Đáng lẽ ngày cưới phải do các cha quyết định chọn ngày phù hợp, nhưng hoàn cảnh gia đình con như vậy ,cha sẽ sắp xếp “.

Mãn khóa học, sau khi tôi đã thuần bài học ,các nghi thức trong lễ, cách sống đạo… Đến ngày 8.12.1994, tôi được cha Tỏ làm phép Rửa Tội và Thêm Sức tại nhà thờ Bạc Liêu. Ngay sau đó, cha cấp Giấy chứng nhận để tôi về quê vợ tiến hành Lễ hôn phối.


Vợ tôi quê xóm đạo Hòa Thành-Cà Mau, sống trong gia đình thuần Công giáo. Sau này, chúng tôi có hai con, cả hai đứa nhiều năm liền theo học giáo lý ở nhà thờ Bạc Liêu. Vừa qua, đứa lớn được lãnh nhận Bí Tích Thêm Sức, đứa nhỏ được Rước Lễ Lần Đầu.Đó là niềm tự hào của tôi trên con đường đến với Kitô giáo.

Những ký ức không phai

Qua năm sau (1995), có lẽ nhờ ơn Chúa, tôi được yên bề gia thất, cũng là lúc tôi vui mừng nghe tin thầy dạy tôi được thụ phong linh mục. Thầy đã là mục tử của Chúa và “được sai đi”. Thầy, nay là cha Giuse Nguyễn Văn Lợi, từ đó rời nhà thờ Bạc Liêu và chuyển đến nhiều nơi xa trong hạt Bạc Liêu.Và gần đây, cha được bài sai về coi sóc họ Sông Đốc, hạt Cà Mau. Đã 20 năm qua, cha Giuse đến các miền xa heo hút và miệt mài trên những nẻo đường truyền giáo…

Một lần, trong dịp lễ lớn ở Gx.Bạc Liêu, cha có về. Thầy trò lâu ngày gặp nhau, mừng lắm, nhưng chúng tôi không có nhiều thời gian để hàn huyên, nên chỉ hỏi thăm nhau. Tôi có hỏi cha:”Có khi nào cha về lại Bạc Liêu không?”,cha Giuse chỉ cười mà không nói gì.

Còn cha Giacôbê Lê Văn Tỏ năm 2006, sức khỏe yếu đi, ngài hưu ở nhà thờ Bạc Liêu một thời gian. Sau đó, về nghỉ hưu ở Trung tâm hành hương Tắc Sậy được vài năm và cuồi cùng cha về Nhà hưu dưỡng linh mục, Gp.Cần Thơ và sống những tháng ngày cuối đời ở đó.

Mưa nắng dãi dầu khiến tôi vĩnh viễn không còn gặp lại cha Giacôbê Lê Văn Tỏ nữa. Cha mất ngày 11.6 năm 2011 ở tuổi 88, cha có gần 60 năm làm linh mục.

Cha đã về với Chúa! Tôi mãi nợ cha nghĩa ân tình…

*

Hôm nay, ngồi trải lòng lên những trang giấy .Chuyện ngày xưa giờ đã qua rồi, với tôi,đã trở thành hoài niệm và ký ức không bao giờ phai .Từ lâu, tôi đã vào đời: ngọt ngào, đắng cay, khổ đau, hạnh phúc… Song, những người thầy thánh thiện, tử tế và bài học giáo lý thuở ấy đã hun đúc tôi luôn sống mãi những ước vọng và giúp tôi tin rằng, trên mọi nẻo đường, trong mọi hoàn cảnh luôn có Chúa bên cạnh.

Thịnh Vượng

Exit mobile version