Nhìn chiếc quan tài dần dần đi xuống để vào lò thiêu tôi cùng bao nhiêu người thân thiết của người quá cố quặn lòng. Mới đó còn ăn, còn uống, còn giận, còn hờn, còn vui … với nhau đó nhưng rồi người bạn phải từ biệt ra đi để lại bao nhiêu người thương nhớ. Cách riêng, người bạn đã để lại những gì mà sau chuỗi đời dài ky cóp.
Tiễn bạn ra đi, tôi lại nghĩ về phận đời, phận người.
Con người sống trong cõi nhân sinh vẫn thường hay ngộ nhận về cuộc đời, về chính bản thân mình. Có những điều con người tưởng rằng rất chắc về danh vọng, về tiền bạc, về quyền lực mà mình đang có nhưng rồi không chắc chút nào cả bởi lẽ sống trong cõi nhân gian này không thể nào tránh được chuyện “vật đổi sao dời”. Có một điều chắc mà con người phải nắm lấy, phải đi đến và không thể nào thoát được đó là cái chết như cái chết của người bạn thân mới ra đi.
Cái chết là cái chắc nhất mà con người phải gặp và khi chết thì coi như tất cả những gì mình có đều để lại nhưng nhiều người đã ngộ nhận rằng mình lột da sống mãi.
Thực tế và rất thực tế trong cuộc sống là có những chuyện mà người ta tưởng chừng là cầm chắc trong tay nhưng không hẳn là như thế.
Cần gửi một ít đồ lạnh về Sài Gòn, gọi điện để nhờ xe khách đi tuyến đường ngang nhà tôi ở về Sài Gòn. Cứ tin chắc rằng khoảng 2 tiếng hay hơn 2 tiếng đồng hồ thì xe sẽ đến Sài Gòn và gia đình ra nhận đồ như những lần đã từng gửi. Hơn 2 giờ đồng hồ không thấy nhà xe điện lại. Sốt ruột vì khá lâu mà không thấy gọi ra nhận đồ. Điện thoại cho tài xế thì biết được rằng xe của anh bị hư ngay trên đường cao tốc. Hành khách đã chuyển xe khác để về nhà cho kịp thời gian. Hàng của tôi dĩ nhiên phải nằm lại trên xe và dù gia đình có muốn ra lấy cũng không ra được vì xe đang nằm trên đoạn đường cao tốc xe gắn máy không vào được. Thế là đành chịu cho đến khi có xe nào đó cùng hãng đi ngang qua chuyển vào Sài Gòn giúp.
Thế đó ! Tưởng chừng hàng sẽ đến nhưng cứ phải sống trong tâm trạng chờ và đến chiều hàng mới đến. Tất cả những gì mình muốn và tưởng chừng nằm chắc trong tay mình nhưng không được như thế.
Nhớ lại ngày xưa đi làm cho một công ty. Thân quen và yêu mến công ty đó đến độ xem công ty cũng như mọi thành viên trong công ty ấy như gia đình thứ hai cạnh gia đình ruột thịt của mình. Có khi vì tình vì nghĩa còn coi trọng những thành viên trong công ty đó còn hơn cả gia đình của mình nữa.
Chuyện công ty ấy vẫn còn in mãi trong tâm trí tôi dẫu rằng giờ tuổi cũng đã cao.
Tưởng chừng dưới cái vỏ bọc êm ả bình an thanh thản làm việc giúp cho đời giúp cho người đó lại là một cuộc thanh trừng nội bộ. Càng ngày càng ngày khi phát hiện ra cuộc thanh trừng gay gắt đó nhân viên quèn như chúng tôi rất buồn và đau nữa nhưng cũng chẳng làm gì được vì mình không có tiếng nói cũng như có nói cũng chẳng ai chịu nghe.
Năm bảy năm qua đi, ban giám đốc mới được thay thế. Tưởng chừng “vết xe đổ” của bộ sậu cũ là bài học quý giá cho ban lãnh đạo mới nhưng rồi nó cũng chẳng khá hơn. Tất cả bộ máy điều hành cũng dùng đến chiêu cách phe cánh để đạt được mục tiêu của nhóm lợi ích mình.
Những thăng trầm trong công ty đó, anh em chúng tôi đã học được bài học ngộ nhận mà nhiều người dường như cũng thấy nhưng hình như không thấy. Chuyện là ban giám đốc cũ cứ nghĩ rằng triều đại của mình viên mãn cho đến ngày tận thế cũng như của cải, quyền lực của nhóm mình vĩnh viễn nhưng kỳ thực nó không phải là như vậy. Giờ đây những người ngộ nhận rằng tất cả những gì mình xây dựng sẽ tồn tại mãi với thời gian. Nhưng, trong cuộc sống có gì tồn tại mãi đâu mà mơ.
“Sóng trước đổ đâu sóng sau đổ đó !” Câu nói thật hay ông bà ta để lại. Tất cả những gì người trước làm thế nào với mọi người trong công ty thì người sau cũng làm thế. Tiếc thay là những người mới đã không sửa lại con đường của những người cũ đã đi. Tất cả những điều đó cho thấy rằng người ta vẫn cố tình và cố gắng xây dựng triều đại của mình theo lợi ích của nhóm mình bằng mọi giá mà người ta quên rằng cái gì cũng có thời có hạn và rồi cái gì cũng qua đi.
Tôi chia sẻ với một đàn anh đi trước tôi rằng chưa nghĩ đến chuyện triều đại, chuyện xây dựng cơ đồ và cứ nghĩ rằng công trình của mình vĩnh viễn thì hãy nhớ đến thời gian và phận người.
Đời người thật vắn ! Mỗi ngày qua đi là mỗi ngày mà con người ta phải gần đất xa trời hơn. Mỗi ngày qua đi là mỗi ngày người ta gần đến cái chết hơn.
Sự thật là ai ai cũng chết chắc !
Chính cái sự thật chết chắc đó khép đời con người lại với biết bao nhiêu mộng vàng.
Chớ gì mỗi người năng nghĩ đến cái sự thật chết chắc của đời mình để bớt đi cái gọi là tham sân si ở đời cũng như hành xử với anh chị em đồng loại cách bao dung hơn, tha thứ hơn. Nghĩ và sống với cái chết kề cạnh bên mình hy vọng sẽ làm cho con người bớt đi cái ngộ nhận tồn tại mãi chế độ của mình, triều đại của mình, danh vọng của mình.
Huệ Minh