Trong một cuộc biểu tình chống chiến tranh, có hàng ngàn người xuống đường tuần hành qua các đường phố, hô to các khẩu hiệu chống chiến tranh. Ban đầu người ta hô: “đả đảo bom giết người!”
Sau đó, trong đám đông tham gia biểu tình có cuộc tranh luận nhỏ: “Làm gì có bom giết người! Bom đạn có giết ai đâu? Chỉ có những con người ác tâm tạo ra bom đạn, rồi đem bom bỏ lên đầu người khác mới gây nên tội giết người.”
Thế là sau đó, người ta hô khẩu hiệu khác, hợp tình hợp lý hơn: “Đả đảo những kẻ giết người!”
Nhưng rồi lại có người bàn thêm: “Đâu phải tự dưng mà người lại giết người. Phải có động cơ nào đó thúc đẩy mới có chuyện giết người. Nếu không có lòng tham lam, ghen tị và những dục vọng xấu xa thúc đẩy, nào có ai lại đi giết người?” Nhiều người đáp lại: “Chí lý! Chí lý!”
Thế là cuối cùng, mọi người hô to khẩu hiệu khác: “Đả đảo lòng tham lam! Đả đảo lòng ghen tị! Đả đảo lòng hận thù!”
Xét theo câu chuyện kể trên thì “cái còng” trong câu chuyện “Thiếu úy công an dùng còng số 8 còng tay người yêu tại phòng trọ ” không có tội, có tội hay không là ở người xử dụng chúng và xử dụng chúng ra sao, như thế nào. (1)
Trong câu chuyện này không biết ai sai ai đúng, nhưng qua việc làm thì dứt khoát là không có đúng rồi! Không thể chối cãi được, dù con người có ranh ma, lươn lẹo đến chừng nào. Bởi vì, khi đang sống trong tình yêu mà xảy ra mối bất hòa, sự giận hờn…giữa hai người là chuyện thường tình. Nhưng khi không được như ý mà lại dùng cái còng để biểu lộ quyền lực, thị uy… thì hết chỗ nói! – dù trong trang báo đăng là “ dùng còng để giải quyết mâu thuẫn!” – Chỉ một chuyện đó thôi mà anh đã lạm dụng chiếc còng thì những chuyện khác tương tự làm sao anh nói người ta có thể tin được? chẳng những thế, sau này ai sẽ dám đến với anh, mà không nghi ngờ anh sẽ tái diễn trò bẩn đó!!!
Từ hình ảnh này, tôi nghĩ đến những anh chị em khác tự cho là mình tự do muốn làm gì theo ý mình kệ tôi, bất chấp đạo lý làm người cùng những sự thật và lẽ phải….khi cho rằng: tôi được phép làm, tôi thách ai cản đấy!
Chân lý là ở ta, cứ nhắm mắt mà làm, ai nói rằng mình làm càn cũng được, miễn sao tôi hả hê vì ít ra không thành công nhưng cũng được một phần nào đó như mình mong muốn làm cho đối phương phải lao đao, nghiêng ngả. Và nhất là khi thấy đối phương mặt xanh như tàu lá đỡ hết cái này đến cái khác…
Thật là sung sướng, hả hê. Nào ngờ “cười người hôm trước, hôm sau người cười! ”. Và lúc này lại đi van xin, lại đi nói khó, lại cậy nhờ người này người đến xin lỗi bỏ qua, vì cháu còn nhỏ dại, non kém cho nên mới hành động dại dột đến thế!
Tôi không bực mình, tôi cũng chẳng ghét bỏ một ai, tôi cũng chẳng hận thù chi họ…vì để những nỗi muộn phiền đó mãi trong trái tim có ích gì, khi cuộc đời này vốn đã có quá nhiều điều phải lo lắng, trong khi ấy cuộc đời của con người có được bao nhiêu, chỉ là một thoáng giấc mơ qua. Vậy mà, vui đâu chẳng thấy, mà chỉ thấy những hòn đá giận hờn, hận thù, ghét bỏ…đè nặng thì còn gì là đời một con người nữa?
Bởi vậy, qua sự việc chẳng nên có này cùng những sự việc tương tự khác, nhắc nhớ tôi và bạn hãy cẩn trọng trong cuộc sống, hãy làm những điều tốt đẹp chứ đừng bao giờ làm những điều xấu xa, độc ác… cho dù mình có phần bị thiệt thòi hay bị cả nỗi oan ức đè nặng nữa.
Hãy làm những điều có ích cho người khác, kể cả kẻ thù, huống hồ là người mình thương, đừng bao giờ có hành động làm hại người khác, ngay cả khi họ không biết!
Đừng bao giờ nhẫn tâm cười sung sướng trước sự đau khổ của người khác vì ông bà đã quả quyết “ gieo cái gì thì gặt cái ấy”, cho nên “ gieo gió thì gặt bão”. Nhưng mà, gieo điều thiện thì chắc chắn sẽ gặp lại điều thiện.
Mình sống tốt, sống đẹp theo chức năng làm người, một người có đạo…có thể người ta không biết, có thể người ta cười nhạo cho là mê muội, có thể vì thế mà ta phải chuốc lấy sự muộn phiền, sự đau khổ, và cả những thiệt hại nữa… nhưng có là gì so với tâm hồn ta được nhẹ nhàng vì mình không có giống như họ. Trong lịch sử đã có biết bao bài học vô giá giúp ta lớn lên đó. Và ta biết chắc rằng, rồi phải đến một ngày họ nhận ra đâu là sự thật, và khi nhận biết rõ sự thật, lẽ phải ấy, thì có lẽ bị coi là quá trễ…thế thì còn gì là đời người, thế thì nói gì với tổ tiên khi tới giờ họ đến gặp các ngài!!!
Thiên Quang sss
(1) 24h.com.vn