|
Tôi là một người ngoại đạo…
Sáng ngày 1 tháng 1 năm 2002, tôi không thức dậy được. Lúc đó là 11 giờ sáng, chồng tôi vào đánh thức thì thấy người tôi đã cứng ngắc. Anh kêu xe cứu thương đến, họ cho biết tôi đã chết được 4 giờ. Họ đưa tôi vào bệnh viện, tôi bị hôn mê sâu, họ đưa tôi vào phòng hồi sinh. Sau 24 giờ ở phòng hồi sinh, tôi vẫn không tỉnh dậy, họ đưa tôi vào nhà xác. Họ bảo sẽ để tôi ở đây trong vòng 72 giờ xem sao. Qua hai ngày, tôi vẫn không thức dậy, năm yên như một người đã chết. Đến ngày thứ ba thì cô y tá thấy tay tôi nhúc nhích cử động. Cô báo cho bác sĩ biết. Bác sĩ đến thấy tim tôi đập lại và ông cho tôi xuất viện trở về nhà. Ông cho biết, tôi sẽ bất động trong khoảng 6 đến 7 tuần.
Trong khi tôi ở trong tình trạng hôn mê sâu, tôi mơ thấy có một ông đi ngang qua, đầu đội mũ gai. Tôi hỏi: “Ông là ai?”. Ông trả lời: “Ta là Giêsu” và tôi thấy ông bị đưa lên đồi. Ông nói với tôi bằng tiếng Việt rất rõ: “Con lấy khăn mặt nhúng nước sông lau mặt “đi”, con sẽ sống lại vào ngày thứ ba.” Ông nói chữ “đi” rất mạnh, như ra một mệnh lệnh cho tôi. Tôi chạy tới bờ sông, ở đó có một chiếc khăn trắng. Tôi nhúng nước lau mặt Chúa vì tôi thấy trên má Chúa có vết máu, nhưng Chúa nói: “Con lau mặt cho con và con đừng đi theo Ta, con đứng lại đi”. Và tôi tỉnh lại sau giấc mơ.
Năm 2007, tôi bị tai biến mạch máu não. Tôi không bị liệt nhưng không còn nhớ gì hết. Tôi mơ thấy Thánh Anrê thành Montréal. Thánh Anrê nói với tôi: “7 tuần sau con sẽ nhớ lại bình thường. Con không cần phải mổ gì cả, và con sẽ đi làm lại.” Đúng sau 7 tuần, tôi hồi phục lại trí nhớ, và tôi đi làm lại.
Tháng 1 năm 2014, tôi nằm mơ thấy cha Trương Bửu Diệp bấm chuông. Cha theo tôi đi tới chùa. Cha mang Thánh giá trên mình. Đến trước chùa, cha nói: “Con vào đi, cha mang Thánh Giá, cha không thể vào với con được.” Cha đứng ngoài kiên nhẫn chờ tôi. Tôi thấy cha đứng ngoài trời nắng gắt và đổ mồ hôi hột ra. Tôi rất xúc động, từ đó tôi biết, tôi phải đi theo Chúa.
Tháng 4 năm 2014, tôi kể các chuyện này cho chị dâu tôi ở Cali nghe. Chị là người Công giáo, chị nói với tôi: “Người trong giấc mơ năm 2002 của em chính là Chúa Giêsu đó, và Ngài nói lấy chiếc khăn trắng nhúng nước lau mặt là dấu chỉ Ngài muốn em rửa tội để trở nên con cái của Ngài đó”. Khi đó tôi mới hiểu là Chúa đã chờ tôi 12 năm nay.
Tháng 1 năm 2014, tôi có gặp một ông Tây ở nhà thờ, ông chận tôi lại và đưa ra một tấm hình Chúa Giêsu cho tôi xem, và ông nói: “Có phải người trong giấc mơ của bà có gương mặt giống người trong tấm hình này không?” Tôi tự hỏi, làm sao ông biết tôi mơ thấy Chúa Giêsu? Phải chăng Chúa soi sáng cho ông biết.
Bao nhiêu là dấu chỉ Chúa mời gọi tôi đến gặp Chúa và hôm nay giấc mơ của tôi đã thành sự thật. Tôi được biết Chúa Giêsu và đón nhận Chúa là cứu Chúa của tôi. Tôi không thể nói lên hết niềm xúc động của tôi, tôi chỉ biết khóc. Khi cha rưới nước trên đầu tôi, tôi đã khóc thật nhiều. Tôi cảm nhận có một mầu nhiệm lạ lùng mà ơn trên đã ban cho tôi.
Tên thánh của tôi là Anna Maria Phanxicô. Phanxicô là tôi muốn nhớ đến cha Diệp nhưng vì cha chưa là thánh nên Phanxicô của tôi là Phanxicô Xaviê, Phanxicô Salê, Phanxicô Đaxi, Phanxicô Trương Bửu Diệp và cả Phanxicô, Đức đương kim Giáo hoàng.
Tôi thật hạnh phúc đã trở thành con cái Chúa ! Tôi viết lời chứng này để cảm tạ và vinh danh Chúa đến muôn đời.
Anna Maria Phanxicô Nguyễn Dung