Tôi chào đời năm 1953 và là chị cả trong một gia đình có 4 người con. Thân mẫu tôi là tín hữu Công Giáo không sống đạo và thân phụ tôi là tín hữu Do Thái cũng không sống đạo luôn! Năm tôi lên 9 thì Cha Mẹ tôi ly dị.
Tôi được rửa tội năm 11 tuổi theo lời xin của tôi, vì bị đam mê quyến rũ bởi các câu chuyện Kinh Thánh nghe kể trong giờ giáo lý, đặc biệt là chuyện cậu bé Samuel trong sách Samuel thứ nhất nơi chương thứ 3. THIÊN CHÚA gọi và Samuel trả lời. Từ đó tôi hiểu và tin rằng THIÊN CHÚA phán và con người có thể đáp lại, nên tôi cũng bắt đầu thưa chuyện với Chúa mỗi ngày và THIÊN CHÚA chiếm một chỗ đứng lớn lao quan trọng trong cuộc đời tôi.
Năm 18 tuổi tôi nghỉ học và bắt đầu đi làm. Trong một thời gian dài tôi mơ ước thành lập gia đình để có một tổ ấm. Nhưng tôi không thực hiện được giấc mơ. Tôi thuộc về số những người độc thân ”bất-đắc-dĩ” vì bạn bè chung quanh tôi ai nấy đều kết hôn cả.
Một cặp vợ chồng bạn khuyên tôi nên dành một năm đến sống nơi Cộng Đoàn ”Ngôi Lời Sự Sống” để phân định đâu là Tiếng Chúa Gọi dành cho cuộc đời. Tôi làm theo lời khuyên của bạn hiền. Khi trở về, tôi gặp một Linh Mục và ngài hỏi tôi có bao giờ nghĩ đến Ơn Gọi của các trinh nữ thánh hiến chưa???
Thú thật là tôi ngạc nhiên trước câu hỏi vì chưa bao giờ nghe nói đến Ơn Gọi này. Thế nhưng từ từ tôi bắt đầu tự nhủ: ”Có lẽ đây là hình thức sống mà THIÊN CHÚA kêu gọi tôi chăng?”. Năm ấy tôi 42 tuổi. Tôi để cho Tiếng Gọi âm vang trong lòng và dần dần một niềm vui kín đáo nhẹ nhàng lan tỏa trong người tôi. Từ con tim chuyển sang tư tưởng và tâm trí: niềm vui thật sự hiện hữu ngay khi tôi chấp nhận tư tưởng trở thành ”hiền thê” của Đức Chúa GIÊSU KITÔ. Đúng thế: danh xưng đích thật là ”hiền thê”!!! Đức GIÊSU KITÔ, Con THIÊN CHÚA, nhập thể làm người, đã chết và sống lại cách đây hai ngàn năm. Chính Ngài hỏi tôi có muốn trở thành ”hiền thê” của Ngài không? Và tôi ”Thưa Có” mặc dầu không biết tiếng ”Thưa Có” rồi sẽ đưa tôi đến đâu. Nhưng đó không phải là điều chính yếu. Điều chính yếu là tôi ”Thưa Có”.
Ơn Gọi trinh nữ thánh hiến là Ơn Gọi sống trong thế gian nhưng không thuộc về thế gian. Vào ngày thánh hiến, tôi tuyên hứa cầu nguyện với và trong Giáo Hội cho thế giới xuyên qua việc đọc Phụng Vụ Các Giờ Kinh, tham dự Thánh Lễ mỗi ngày và nhiều hình thức cầu nguyện khác. Tôi không cô đơn vì tôi thuộc về Hội các trinh nữ thánh hiến của tổng giáo phận. Chúng tôi khoảng 20 trinh nữ. Chúng tôi không sống thành cộng đoàn, không tuyên khấn lời khấn vâng lời bề trên. Chúng tôi vẫn giữ nguyên nếp sống giữa đời và việc làm như trước khi tuyên hứa, nhưng nếu bề ngoài không có gì thay đổi thì sự thay đổi đích thực đến từ bên trong của mỗi trinh nữ thánh hiến.
Cách đây không lâu tôi đến tuổi về hưu và Cha Sở giáo xứ đề nghị tôi thành lập một Nhóm Nhỏ để Chầu Mình Thánh Chúa liên tục. Tôi ở gần Nhà Nguyện có đặt Mình Thánh Chúa nên tôi hân hoan tiếp nhận đề nghị của Cha Sở. Sứ vụ này cũng là cơ hội tốt để tôi làm quen với nhiều người trong giáo xứ.
Tôi chân thành tri ân THIÊN CHÚA đã gọi tôi vào đời sống trinh nữ thánh hiến, cho phép tôi sống hạnh phúc ngay nơi môi trường sống hàng ngày: gặp gỡ bạn bè, nhìn bạn bè thành hôn rồi có con cái và nhìn con cái bạn bè lớn lên. Tôi nở hoa tại chính nơi tôi được gieo trồng như lời tục ngữ:
– Chúa gieo bạn nơi đâu thì bạn phải nở hoa tại chính nơi đó!
… ”Chúc tụng THIÊN CHÚA là Thân Phụ Đức GIÊSU KITÔ, Chúa chúng ta! Do lượng hải hà, Người cho chúng ta được tái sinh để nhận lãnh niềm Hy Vọng sống động, nhờ Đức Chúa GIÊSU KITÔ đã từ cõi chết sống lại, để được hưởng gia tài không thể hư hoại, không thể vẩn đục và tàn phai. Gia tài này dành ở trên Trời cho anh chị em, là những người nhờ lòng tin, được THIÊN CHÚA quyền năng gìn giữ, hầu được hưởng ơn cứu độ Người đã dành sẵn, và sẽ tỏ bày ra trong thời sau hết. Trong thời ấy, anh chị em sẽ được hân hoan vui mừng, mặc dầu còn phải ưu phiền ít lâu giữa trăm chiều thử thách. Những thử thách đó nhằm tinh luyện Đức Tin của anh chị em là thứ quý hơn vàng gấp bội, – vàng là của phù vân mà còn phải chịu thử lửa. Nhờ thế, khi Đức Chúa GIÊSU KITÔ tỏ hiện, Đức Tin đã được tinh luyện đó sẽ trở thành lời ngợi khen, và đem lại vinh quang danh dự. Tuy không thấy Người, anh chị em vẫn yêu mến, tuy chưa được giáp mặt mà lòng vẫn kính tin. Vì vậy, anh chị em được chan chứa một niềm vui khôn tả, rực rỡ vinh quang, bởi đã nhận được thành quả của Đức Tin, là ơn cứu độ con người”(1Phêrô 1,3-9).
(”EGLISE A LYON”, La Magazine De L’Actualité Diocésaine, No 03, Mars 2015, trang 24-25)
(Sr. Jean Berchmans Minh Nguyệt, RadioVaticana 24.02.2016)