Theo lẽ bình thường của một con người khi sinh ra ở cõi trần gian này, là cha mẹ sẽ cưu mang, nuôi nấng, dạy dỗ, để rồi người con đó học hành thành tài, và sau đó là bước vào đời tạo dựng cơ nghiệp làm nở mày nở mặt cha mẹ, họ hàng, dòng họ… nhất là sau đó có một gia đình mới kế thừa ân đức của ông bà tổ tiên để lại mà cha mẹ đã có nay truyền lại cho con cái.
Đối với Em, chắc chắn cha mẹ Em với cuộc sống đầy vất vả cũng chẳng mong ước gì cao sang hơn ngoài những điều thường tình đó, nhất là mong Em trở thành gương sáng sau cha mẹ cho các em sau này, để gia đình trong tương lai được nhân rộng, đồng thời tình nghĩa gia đình nơi các thành viên cũng được tăng theo.
Nhưng đó mới chỉ là ước muốn của cha mẹ, còn phần quyết định vẫn là nơi chính bản thân của Em, bởi vì Em không chỉ chịu trách nhiệm trước công ơn cha mẹ đã dành cho em, mà còn một cách nào đó trước di sản của tổ tiên để lại, chẳng những thế, trên hết đây còn là quyết định trước hồng ân và lời mời gọi của Thiên Chúa nữa.
Cuối cùng Em đã chọn con đường khác mà đi. Con đường này không phải là con đường xấu, con đường xa lạ, tồi tệ, nhưng đối với rất nhiều người thì nó đầy gập ghềnh, cheo leo, chênh vênh… cho nên có rất ít người dám chọn, bởi vậy con đường này vẫn thường được nhiều người cho là “ Con đường chẳng có mấy ai đi!”
Sở dĩ có những âu lo như thế, vì khi không đi cho trọn thì thật là “ quê, xấu hổ…”, thậm chí có người còn cho rằng “ mang tội tày đình ” nữa. Dĩ nhiên là so với những trường hợp khác thì còn tệ hơn nhiều, nhưng mà người ta vẫn không nhìn ra để có cái nhìn thông cảm và tích cực hơn của ơn nghĩa Chúa ban.
Bởi vậy, ai đã chọn bước theo con đường ấy thì như là một sự bắt buộc phải đi cho tới cùng, chứ không bao giờ được phép nửa đường gãy cánh, dở dang!!! Đã bước đi rồi thì không có chuyện quay đầu trở lại…Với suy nghĩ này, đã vô tình tạo một áp lực lớn đối với bản thân người khi có ý định hay khi bắt đầu bước chân vào con đường này cũng như khi đang trên con đường tiến bước, cùng với áp lực gây ra trên gia đình người đó. Do đó, khi ta có những suy nghĩ tích cực, có cái nhìn lạc quan chắc chắn sẽ giúp cho nhiều người có được sự bình tâm khi gặp những khúc mắc, những sự khốn khó…mà có cách giả quyết tốt đẹp và vượt qua chúng.
Bởi vậy, khi ta nhìn sự vật dưới lăng kính tốt đẹp thì tự nhiên lòng ta cảm thấy tràn đầy niềm vui, hân hoan; còn ngược lại, không chỉ như thế mà còn có nhiều thảm hại không thể nào lường được !!!
Thôi bỏ qua cái bi kịch mà con người hôm nay đang đeo trên con người mà luôn phải chăm chú săm soi nơi kẻ khác, nhất là những kẻ có vẻ hơn mình, trong khi đó mình lại đánh giá họ chẳng có ra gì! Để Em hãy nhìn vào phía trước với một niềm tin tưởng mãnh liệt.
Anh nhắc Em rằng: Những gì ta có là gì đều do ơn Chúa tặng ban. Điều này không có sai chạy đi đâu được, nhưng bên cạnh đó, để ơn Chúa tặng ban đó được hình thành là do chính bản thân ta, chứ không do một ai khác, như thánh Augustino đã quả quyết “Thiên Chúa dựng nên con người không cần con người, nhưng để cứu chuộc con người, thì Ngài cần đến sự cộng tác của con người”.
Bởi vậy, khi ta càng cố gắng bao nhiêu thì vinh quang càng đến với ta bấy nhiêu và ta vui hưởng chứ không e sợ người khác sẽ cướp phần của ta. Do đó, đừng e sợ đường đi truân chuyên, gian nan…bởi vinh quang sẽ tương xứng với cái giá phải trả của nó.
Đừng nhìn đâu xa hay suy nghĩ ở mãi tận nơi đâu, ta chỉ cần nhìn vào cuộc đời của Đức Giêsu khi Ngài đi rao giảng Tin Mừng, Ngài đã phải vất vả, mệt nhọc như thế nào để nói cho người khác biết “ Thiên Chúa là tình yêu ”, cho đến khi Ngài chịu chết nhục nhã trên thập giá, người ta mới cảm nhận ra được rõ nét về tình yêu này.
Vì vậy, đừng e ngại, sợ hãi trên con đường Em đang bước tới, hãy đặt trọn vẹn con người của mình trong bàn tay dẫn dắt của Chúa, ngay cả khi ta lỡ có phải đắm chìm trong vũng lầy tăm tối, Em vẫn tin chắc chắn là Chúa đang ở đó, và giơ tay ra để nắm lấy tay Em, giúp Em vượt qua cơn thử thách ghê gớm này.
Ngoài ra, Em cần nhớ là không phải Em là người đầu tiên bước trên con đường gập ghềnh, lắm thử thách gian nan này, mà trước đó đã có rất nhiều người dấn thân vào, trong số ấy cũng phải kể đến hai cha bác của em, những người thân của Em, cũng như các anh chị tu sĩ khác….có mối liên hệ mật thiết với Em. Vì vậy, Em hãy yên tâm nhìn thẳng và bước tới, nhất là Em hãy vững tin vào Lời Chúa đã quả quyết “ Đừng sợ, Ta luôn ở với con…”
Thiên Quang sss