Người lái xe ôm chân chất năm nay đã gần ngót cái tuổi thập thất cổ lai hy. Có lẽ hoàn cảnh đẩy đưa và tự lập nên ông bươn chải kiếm sống chứ không nại vào con.
Trong tình thân, ông không ngần ngại kể về hoàn cảnh của gia đình. Đứa con út vội ra đi với căn bệnh quái ác. Còn lại thằng con làm công ty du lịch khấm khá nhưng ông cũng không nhờ vả. Cả gia đình anh chị của ông cũng tạm gọi là khá nhưng ông cũng không nhờ.
Người con út của ông vội ra đi nhưng kịp rửa tội để trở thành con cái Chúa nhờ vào sự trợ giúp của người chị thứ 6 của ông. Cha mẹ ông là người có đạo, Cô Sáu có đạo để rồi Cô tìm mọi cách cho đứa cháu của mình vào đạo Chúa trước khi chết …
Đường còn dài nên câu chuyện còn … thăm thẳm.
Dù trời trưa nắng gắt nhưng câu chuyện của ông rất nhiệt tình để người ngồi sau dù phải ôm một đống đồ vất vả mua sắm từ Sài Thành vẫn chăm chú lắng tai.
Ông kể rằng Cô Sáu có 2 người con gái. Đứa lớn học giỏi cách đặc biệt, đứa út cũng không hề thua kém chị.
Chuyện đứa lớn không chỉ đặc biệt ở chuyện học nhưng quan trọng hơn cả là chứng nhân anh dũng của đức tin.
Học xong ngành báo chí, ra trường, nạp đơn vào Báo Điện Tử của tỉnh nhà quê hương Đồng Khởi. Phó Tổng Biên Tập chọn ngay vì biết khả năng của cô bé nhưng đồng chí Tổng Biên Tập gạt ngay vì lý lịch Công Giáo.
Tổng Biên Tập bảo nếu xóa lý lịch Công Giáo thì nhận vào làm ngay nhưng cô ta đã trả lời từ chối. Chấp nhận ở nhà viết báo tự do để kiếm sống chứ không chấp nhận xóa lý lịch của bản thân.
Ông kể rất đơn sơ rằng đứa cháu của ông cương quyết không xóa lý lịch dù không được nhận vào làm vì sợ sau này người ta … lật lọng bảo rằng khai man. Nếu như người ta lật lọng thì mình còn chết nữa, thà cứ để Công Giáo vậy mà hay !
Suy nghĩ và nhất là quyết định của cô bé xem ra táo bạo giữa cuộc đời.
Một thời gian sau, sau khi suy nghĩ, chẳng hiểu sao sếp Tổng lại mời cô ta vào làm việc. Chỉ vài tháng sau cô ta được vào biên chế và rồi cô là một trong những cây bút chủ lực của tờ báo quê hương Đồng Khởi Bến Tre.
Tò mò hỏi tên cũng như bút danh của người Công Giáo can đảm cháu của ông, ông trả lời ngay không hề giấu diếm rằng cháu của ông tên là HL.
Một chút … nhiều chuyện nữa là ông kể rằng cô cháu của ông là người rất ngoan đạo và cũng thường hay tham dự Thánh Lễ ở cái nhà thờ mà tôi chuẩn bị ghé đến. Tính đi bộ vào trong nhà thờ cho tiện nhưng rồi phải nhờ ông chở tận vào trong vì đùm đề hàng hóa.
Về cái quê nghèo là vậy đó, lần nào cũng tay xách nách mang quanh người như cái ngôn từ người ta thường chọc là … đùm đề như … bà đẻ.
Đồ đạc nhiều nên phải dừng lại thật lâu để chuyển đồ xuống.
Trước khi chia tay người lái xe ôm, tôi không quên cảm ơn ông vì chuyến xe ôm đầy thi vị. Không biết lần sau về thăm cái quê nghèo này có còn gặp lại phải ông ta.
Bóng ông ta đã khuất sau cánh cổng nhà thờ nhưng hình ảnh của người nhà quê chân chất vẫn còn đây. Không biết ông có thắc mắc rằng tại sao người khách hôm nay ông gặp … nhiều chuyện quá !
Dù sao đi chăng nữa cũng cảm ơn tâm tình chia sẻ của cụ già xe ôm.
Và, dù chưa quen biết nhưng cũng cảm ơn đứa cháu gái thật anh dũng của ông.
Cô cháu gái của ông phải nói rằng đó là người cũng thuộc tuýp người hiếm, giản đơn là cô ta can đảm tuyên xưng niềm tin của mình và sẵn sàng chấp nhận không có việc làm chứ không hề chối Chúa. Cạnh cô vẫn còn có những người chỉ sợ mất quyền mất lợi mà không dám tuyên xưng niềm tin Chúa của mình.
Rất trân trọng những tâm hồn can đảm như cô đã mạnh mẽ tuyên xưng niềm tin của mình.
Huệ Minh