Xí lẩm bẩm: Con trống choi mô rồi?
Con Xí đi khắp vườn, kêu mỏi miệng, cũng không thấy con trống.
Xí chạy lại bụi cây đùng đùng ở mép vườn bên tay phải. Mấy bữa trước, Xí thấy hai con gà choi này hay tới bụi cây ấy bươi rác, bắt trùn. Cũng không thấy! Ba Xí đi làm về phụ với con gái tìm gà. Ông nói: Không chừng nó bị chuột cù-lúi chụp rồi, con à. Hồi hôm, ba thấy có hai con chuột to lắm. Để tối nay ba đặt bẫy.
Mất con gà trống, Xí tiếc lắm. Hôm cả nhà lên Kim Long chơi, ghé thăm ông bác, ông cho Xí cặp gà nuôi làm vốn. Ông còn dặn: Cho nó vài con trùn ăn mau lớn lắm. Vài tháng nữa là nó đẻ, có gà con liền.
Cặp gà lai gà chọi. Hai cánh gà nhỏ, nhưng cái ức mập tròn, hồng hồng. Nó có rất ít lông. Chú gà trống mới vỡ giọng cất tiếng gáy le te vào buổi sáng, làm cho không khí vườn nhà thêm rộn ràng.
Thằng Ninh bên hàng xóm đi học về, thấy chộn rộn chạy qua hỏi:
– Cái chi mà tất bật rứa?
– Con trống choi của tui mất rồi. Tui tiếc quá!
– Mất hả?
Nó chỉ nói vậy thôi, rồi đi nhanh về nhà.
Con Xí lấy làm lạ. Tại sao mấy bữa trước thằng Ninh rất nhiệt tình với cặp gà của Xí, mà bây chừ thờ ơ ghê vậy? Nó chẳng tỏ vẻ buồn chi cả! Thằng Ninh học cùng khối lớp với con Xí. Thỉnh thoảng, nó sang nhà Xí trèo cây, hái ổi dùm. Nhà nó toàn con trai. Còn bên Xí, ba chị em đầu toàn là gái. Nó hơn Xí một tuổi, bị đậu mùa nên ở lại lớp. Vì vậy, hai đứa học bằng nhau và xưng hô bằng tên riêng.
*****
Ngoài ngõ có tiếng kêu cửa: Xí ơi, mở cửa cho tau!
Đó là con Thẻo, nó nhanh nhảu:
– Tau sợ con chó nhà mi lắm, tau ré om sòm. À, trả tau cuốn truyện tranh đi.
– Vô nhà chơi, đợi tau một chút.
Con Xí qua nhà thằng Ninh đòi truyện. Thấy thằng Tí đứng ở hàng rào, Xí gọi:
– Tí vô nhà lấy cuốn truyện tranh cho chị. Con bạn chị tới đòi đó!
– Đây nè, chị Xí cho em mấy trái ổi nghe!
Xí cầm cuốn truyện, lật qua, lật lại mấy tờ đầu, coi cho vui. Có một tờ giấy trắng nhỏ rớt ra ngoài. Xí cầm lên nghĩ bụng: Chà cái thằng Ninh rứa mà ranh. Bằng tuổi mình mà bày đặt viết thư cho gái nữa chơ.
Xí dúi vội tờ giấy vào túi, đợi con Thẻo về, rồi hẳn coi.
Mấy đứa ăn ổi no nê, cười hơn hớn, khen “ổi ngon quá”. Xí cho mỗi đứa vài trái, chúng cảm ơn quá chừng. Xí lấy tờ giấy của thằng Ninh nhét trong quyển truyện tranh, ra coi thử. Xí giật nẩy mình. Nguyên văn như sau:
“Thưa cha, tuần này con có phạm tội sau: Con bắt trộm con gà trống choi của con Xí hàng xóm đi đá gà. Chẳng may con gà thằng Hùng đá chiến quá, nó móc con gà của con Xí mấy quả. Gà con Xí chết rồi. Con biết bắt trộm gà là có tội, con xin chịu phạt.”
Con Xí thất kinh: hóa ra thằng Ninh bắt con trống choi đi chọi gà, lẽ ra phải nói cho nó biết chứ. Con Xí tức đến nghẹn cổ. Nó cầm chặt tờ giấy xưng tội của thằng Ninh, thở hổn hển. May quá anh Hai thằng Ninh đang quét sân, nó hạch sách liền liền: Thằng Ninh ăn trộm con gà trống choi của em mà nó không xin lỗi em. Nó đi xưng tội với nhà thờ thôi, anh coi nó có tệ không chớ?
Con Xí trưng chứng cớ ra, nước mắt nó chảy như suối, nó khóc tức tưởi, làm anh Hai hoảng sợ. Anh dỗ dành: Để anh hỏi chuyện, rồi bắt nó đền con gà khác cho em mà, nín đi!
Vừa may, thằng Ninh ở đâu chạy trờ tới. Anh Hai cầm cây chổi quét sân, quất thẳng cánh vào mông nó mấy cái, miệng la lớn: Cái đồ hư sự, ăn cắp gà của con Xí, mà im lìm, làm nó khóc quá trời.
Thằng Ninh khóc hu hu, né tránh. Anh Hai xấn tới, định cho thêm vài hèo. Con Xí thấy thằng Ninh bị đòn cũng tội nên ngăn anh Hai: Thôi anh Hai, tha cho thằng Ninh đi, em không bắt đền nữa! Em cũng thích đá gà như thằng Ninh vậy.
Anh Hai ngạc nhiên kêu lên: Chẳng hiểu bọn nhỏ này chút nào hết!
Nhân cơ hội đó, thằng Ninh chen vào:
– Tui biết là có lỗi vì đã bắt trộm gà, đi đá mà không xin phép Xí; nhưng hôm đó, Xí đi học. Tha cho tui, tui định chiều ni về quê bắt một con trống choi đền cho Xí đó. Tui xin lỗi Xí.
– Ừ, tui không bắt đền nữa, tui về nè. Để tui xin bác tui con khác cũng được. Lẽ ra đợi tui về để coi đá gà luôn chớ. Ai lại đi một mình.
Thằng Ninh lí nhí: Lần sau, tui kêu Xí hí.
*****
Xóm con Xí ở Tây Linh. Có hai mươi nóc nhà thì mười nhà đi đạo, còn lại theo Phật. Vậy là huề!Chẳng phân biệt lương giáo chi hết, bọn trẻ trong xóm rất thân nhau và thường giúp nhau trong những ngày lễ lớn như Phật Đản hay Giáng Sinh. Còn ba ngày nữa Chúa Hài Đồng mới ra đời, nhưng không khí Giáng Sinh trong xóm Xí rộn ràng. Nhà thằng Ninh theo đạo, Xí theo Phật. Anh Hai nó đã lên núi Ngự Bình chặt một cành thông rất to. Nó chạy qua nhà Xí gọi: Qua phụ tui trang hoàng cây thông Noel với, Xí khéo tay lắm. Mấy cái giây kim tuyến có còn không? Cho tui xin.
Sau lần Ninh bắt trộm con gà của Xí đi đá gà mà Xí không truy cứu, nó cảm ơn lắm. Nó nói sẽ tạ ơn Xí bằng một cái bánh ga-tô kem to. Mẹ nó làm bánh rất ngon và nó đánh bột dậy nên bánh rất ngon. Xí căn dặn: Nói thì giữ lời nghe. Xí thích bánh kem lắm.
Tối Noel, trước lúc cả nhà nó đi nhà thờ, thằng Ninh bưng cái bánh kem có một bông hồng đỏ qua cho con Xí. Hắn cười: Nì, tặng Xí nè.
Con xí bắt bẻ ngay:
– Nói là đền cho tui cái bánh kem thế việc con gà trống choi chết thì đúng hơn.
– Ừ, tui xin lỗi, tui đền đó. Đi nhà thờ không, vui lắm?
– Không, tui theo Phật mà.
****
Tình bạn hai đứa lớn dần theo năm tháng. Thằng Ninh học dở hay là học tài thi phận không biết nữa. Khi con Xí thi đậu vào Sư Phạm thì thằng Ninh lại thi hỏng. Nó đã đúp lớp một lần hồi bị bịnh đậu mùa, rồi nay rớt Sư phạm, e bị bắt lính. Anh Hai đưa nó lên Đà Lạt làm việc với anh và để trốn lính cho dễ. Nó đắn đo mãi, không đành xa nhà, nhưng sợ bị quân dịch nên phải ra đi. Nó nói với Xí: Xí càng lớn, càng đẹp!
Chẳng biết sao con Xí hay lên mặt với nó:
– Chớ bộ tui xấu hả?
– Mô có, tui nói đẹp mà. Nhưng mà nè Xí…
Hắn lúng túng mãi, mới ra câu này:
-Xí khoan có bồ nghe, đợi tui về đã!
– Bồ với bịch. Tui học trối chết, sợ thi rớt, thì giờ mô mà bồ. Nì, nhớ đường về đó nghe. Tui thấy có mấy người đi, rồi ở luôn trên đó!
Bậy nà, tui lên đó tìm việc. Qua tuổi lính, tui về mà, đợi tui nghe!
*****
Thằng Ninh đi được hai năm, cũng gần Giáng sinh rồi. Nhà nó nói năm nay nó sẽ về thăm nhà. Xí nghe vậy, trong bụng mừng. Thằng Ninh về, sẽ làm bánh ga-tô kem cho con Xí ăn. Xí cũng biết làm bánh, nhưng hình như bánh thằng Ninh làm vẫn ngon hơn.
Ngày thằng Ninh vô Đà Lạt, nó có cho con Xí một xấp vải may áo dài. Xí còn cất đó, nay mới đem ra may. Đi học về, Xí cố tình ngang qua nhà thằng Ninh, coi thử nó về chưa! Hôm trước, Ninh có gửi về cho Xí một tấm hình. Bữa nay, nó cao lớn và chững chạc nữa. Nhưng lạ chưa, mạ nó khóc hu hu trước thềm nhà. Thằng em út của Ninh mắt đỏ hoe. Thấy có chuyện bất thường, con Xí chạy vô hỏi: Anh Ninh mô rồi em, về chưa?
Thằng em nín thinh, mạ nó khóc dữ hơn!
Xe hơi thằng Ninh đi nhờ qua đèo bị đứt phanh, lao xuống dốc. Ôi, Ninh ơi, quên đường về nhà rồi sao! Rứa mà dặn đi, dặn lại Xí là “đừng có bồ, đợi tui về đã nghe, tệ chưa tề!”
***********
Tối 24, trúng ngày Noel, nhà Ninh tổ chức lễ cầu hồn cho Ninh ngay tại nhà. Có vị linh mục giáo xứ Tây Linh chủ lễ. Thằng em út của Ninh chạy qua nhà gọi Xí: Cả nhà đang đợi chị, chị qua một chút nghe!
Xí mặc vội chiếc áo dài. Nhà Ninh đang hành lễ. Xí cúi đầu quì bên thằng em út. Xí không biết đọc kinh. Bỗng nhiên, Xí thấy Ninh hai tay bưng chiếc bánh ga-tô kem rõ to, có một cái hoa hồng đỏ nặn bằng kem rất đẹp với dòng chữ: “TẶNG XÍ MÙA GIÁNG SINH”. Ninh cười tươi, nhưng rồi biến đâu mất. Xí bật đứng dậy kêu lên: Ủa, Ninh đưa bánh kem cho Xí, chơ đi mô rứa hè?
Mạ Ninh chạy vô trong, Xí đi theo. Cái bánh nằm trên bàn!
Mạ Ninh khóc nức nở: Hồi hôm bác thấy thằng Ninh hiện về nói: làm cho Xí chiếc bánh kem đi mạ, con hứa với Xí rồi!
****
Đã mấy mùa Giáng Sinh trôi qua rồi mà Xí vẫn nhớ mãi hương vị bánh kem năm nọ Ninh làm tặng nó. Có lẽ đó là chiếc bánh kem ngon nhất trong cuộc đời nó. Nó chắp chắp miệng lẩm bẩm: Tránh vỏ dưa, trúng vỏ dừa, biết rứa ở quê nhà có hơn không, hở bạn Ninh?
Nó nói thầm với Ninh: an vui nhé, Ninh! Tui có bồ rồi vì bạn quên đường về, nhưng tui luôn nhớ Ninh đó!
Huyền Tôn Nữ Huệ-Tâm
20.12.2013