Đến giờ hẹn nhưng người quen chưa đến vì … phải chở cháu đi học giáo lý. Trong lúc chờ đợi, có anh chàng bảo vệ của bệnh viện đứng gần đó. Chẳng hiểu sao anh lại đến bắt chuyện và rồi cùng chia sẻ công việc bảo vệ của anh.
Anh không ngần ngại kể lại những câu chuyện mà anh vẫn thường thấy trước cánh cổng của bệnh viện.
Có những cụ khá cao tuổi, đi chiếc xe cà tàng 50, sau khi được nhân viên nhận giữ xe cho cụ thì cụ cảm thấy rất vui vì còn được … nghĩ đến. Đơn giản là xã hội ngày hôm nay người ta vẫn thường có thói quen nhìn bề ngoài và nghĩ đến những chiếc xe tay ga đắt tiền để có cơ hội lấy tiền giữ cao hơn. Với chiếc xe cũ kỹ 50 mà lấy cao cũng khó. Nhưng, vì nghĩ đến cụ già tìm chỗ giữ xe khá vất vả nên dù chật chỗ nhưng anh em bảo vệ nhận giúp.
Trong chuyện kể, anh cũng kể có những lần có những người chồng chở vợ mình vào khám bệnh ở cái bệnh viện này khi bầu bì đã lớn khá vất vả. Cảm thức được cảnh vợ ngày xưa sinh nở khá vất vả khi đi khám bệnh nên anh đã trợ giúp. Người chồng thấy cách hành xử của anh chàng bảo vệ anh ta ngạc nhiên và đã bày tỏ lòng cảm phục của anh trong tư cách anh là bảo vệ biết nhìn đến người khác.
Anh kể, lần kia đến ngân hàng để làm thủ tục lấy lãi xuất. Đi cùng với anh là đứa con anh mang chứng bệnh tự kỷ. Anh biết bệnh tình của cháu nên đến trình với nhân viên ngân hàng chứng bệnh của cháu để may ra nhân viên giải quyết sớm một chút. Đáng tiếc thay là dù có ngỏ lời nhưng những người đó vẫn thản nhiên làm ngơ.
Anh nói lần đó rút tiền xong và anh cũng chia tay với ngân hàng đó để chuyển đến ngân hàng khác gửi dù lãi xuất có thấp hơn một chút so với ngân hàng này. Anh kể chuyện mà lòng cảm thấy xót cho những người không có cảm thức trong hoàn cảnh của người khác.
Mới đây, cần chuyển ít đồ cần dùng về nhà quê hẻo lánh. Rất cẩn thận để dặn gia đình mang đến địa chỉ đó kèm theo số điện thoại vì chiều hôm đó đã có 2 thùng đồ cũng cần chuyển về địa chỉ như trên.
Tưởng chừng mọi chuyện như mình nghĩ là chiều đến hộp đồ cần dùng sẽ về chung với 2 thùng đồ sẽ gửi. Đáng tiếc thay chỉ nhận được 2 thùng đồ còn hộp đồ cần thiết hơn cả vẫn chưa thấy! Hỏi ra thì gia đình gửi cho chị trên lầu, chị trên lầu nhận và … quên luôn.
Chuyện không có gì phải suy nghĩ nến như trên lầu và dưới nhà là 2 gia đình khác nhau. Em ở dưới đất, chị trên lầu, chị nhận đồ phải chuyển thì nên chăng chị hỏi em để gửi vì cả 2 chị em đều quen người nhận đồ mà.
Nghĩ tới nghĩ lui nó cũng trở về chuyện cảm thức. Khi mình đặt hoàn cảnh mình trong hoàn cảnh của người khác thì khi ấy mình hành xử sẽ dễ dàng hơn.
Khi mình đặt mình vào trường hợp phải chở vợ, chở người thân đi khám bệnh trong tình cảnh vợ hay người thân bầu bí nặng nề mình sẽ cảm thông hơn.
Khi mình đặt mình có người con tự kỷ với căn bệnh không ai muốn mình sẽ hiểu những gia đình có con tự kỹ hơn.
Khi mình cần gấp đồ gì đó để sử dụng thì khi đó mình sẽ không quên chuyển đồ cho người mang về cho người cần dùng hơn.
Cảm thức, xem ra đơn giản nhưng thật cần trong cuộc sống.
Vẫn mong mình luôn đặt mình vào trường hợp người khác, cảm thức của người khác thì khi đó mình sẽ hành xử với nhau có tình người hơn, chân thành với nhau hơn.
Huệ Minh