Tuy cho đến nay các thị kiến của chị không được Giáo Quyền coi là mạc khải tư, mà chỉ như là một tác phẩm văn chương, do thi sĩ Chemens Brenatano ghi chép lại theo lời kể của chị, các thị kiến ấy có thể giúp chúng ta hiểu biết biến cố đã xảy ra như thế nào.
Số 157 liên quan tới các lời dặn dò cuối cùng, sự qua đời và việc tín thác thánh tích của Đức Maria Rất Thánh. Chị Emmerick cho biết trong các chiêm niệm này chị có bên cạnh vài thánh tích của các Tông Đồ và của các phụ nữ đạo đức. Khi rờ các thánh tích đó chị trông thấy các vị. Tông Đồ Tôma không hiện diện khi Đức Maria qua đời, vì ông đang du hành.
Ngày 14 tháng 8 năm 1821 chị kể lại thị kiến như sau: Tôi thấy bà giúp việc của Đức Trinh Nữ bị gẫy gập vì đau đớn. Bà đi lui đi tới trong căn nhà tràn ngập buồn sầu. Cái chết đang tới gần Đức Mẹ một cách rõ ràng. Mẹ nằm trên giường trong sự chờ đợi run rẩy được về với Con. Tấm khăn trùm đầu được vén lên tới trán. Mẹ hạ nó xuống khi nói chuyện với nam giới; cả hai tay Mẹ cũng lộ ra khi Mẹ ở một mình. Trong suốt thời gian này Mẹ chỉ uống vài thìa nước trái cây mầu vàng. Khi chiều đến, theo ý muốn của Chúa Giêsu, Đức Thánh Trinh Nữ chuẩn bị từ biệt và chúc lành cho các Tông Đồ, các môn đệ và các phụ nữ đạo đức. Tôi thấy Người ngồi trên giường, mặt rất trắng. Phòng của Mẹ được mở ở tất cả mọi phía. Đức Maria Rất Thánh cầu nguyện, rồi chúc lành cho từng Tông Đồ một bằng cách chạm vào tay họ. Sau cùng Mẹ ngỏ lời với tất cả mọi người. Rồi Mẹ dặn dò ông Gioan những gì phải làm liên quan tới xác của Mẹ, và giao cho ông nhiêm vụ phân phát các áo của Mẹ cho bà giúp việc và một thiếu nữ thường ở gần Mẹ. Tôi thấy ông Phêrô tới gần Mẹ với một cuộn sách để viết. Rồi Đức Thánh Trinh Nữ chỉ một cái tủ lớn đựng quần áo của Mẹ, và tôi có thể trông thấy và quan sát chúng tất cả. Tôi hiểu một cách sâu xa ý nghĩa thiêng liêng gói ghém trong đó. Vì đàn ông đã rút lui ra phía trước nhà, nên tới lượt các phụ nữ vào qùy xuống trước giường của Đức Maria để được chúc lành. Tôi thấy Đức Thánh Trinh Nữ ôm hôn một trong các phụ nữ đạo đức đang cúi xuống trên Mẹ. Ông Phêrô mặc áo tư tế tuyệt đẹp cử hành Thánh Lễ. Nó giống Thánh Lễ mà ông đã cử hành trong nhà thờ của hồ tắm Betsaida ngay sau khi Chúa Kitô về trời.
Ông Phêrô vừa mới bắt đầu lễ nghi, thì tôi thấy Philipphê từ Ai Cập về với một môn đệ, và ông vội vã đến ngay đầu giường Mẹ Thiên Chúa để nhận phép lành của Mẹ. Trong khi đó Phêrô kết thúc nghi thức truyền phép và chịu Mình Thánh Chúa. Ông đã phân phát Mình Thánh Chúa cho Tông Đồ, các môn đệ và tất cả mọi tín hữu hiện diện. Đức Maria không thể trông thấy bàn thờ, nhưng cho tới khi thánh lễ kéo dài Mẹ ngồi trên giường chìm đắm trong suy niệm. Tôi thấy ông Phêrô, sau khi đã trao Bí Tích Cực Thánh cho tất cả các Tông Đồ, tiến tới để trao Bánh Thánh Thể cho Mẹ lần cuối cùng và xức Dầu cho Mẹ. Khi đó diễn ra lễ nghi cuối cùng từ biệt Đức Mẹ. Tất cả các Tông Đồ rước kiệu trọng thể theo ông Phêrô. Ông Tađêô đi trước cầm bình hương, theo sau là Phêrô với Mình Thánh Chúa đựng trong một bình có hình thánh giá, rồi tới Gioan tay bưng một đĩa trên đó có Chén với Máu Thánh và vài cái hộp. Chén Thánh giống Chén của Bữa Tiệc Ly. Bà giúp việc của Đức Maria Rất Thánh đã đem tới gần giường Đức Mẹ một cái bàn, trang hoàng như bàn thờ, với các khăn dùng cho việc phụng tự trên đó có cây đèn nhiều ngọn đốt sáng. Đức Trinh Nữ không nói lới nào, nhưng tiếp tục nhìn lên cao và xuất thần sâu xa. Mẹ rất xanh xao và bất động. Thánh Phêrô xức dầu thánh trên mặt, hai tay, hai chân và cạnh sườn nơi áo Đức Mẹ có một nếp xẻ, mà không cần phải kéo áo lên. Sau cùng thánh nhân cho Mẹ Rước Lễ. Trong khi đó các Tông Đồ đọc các lời nguyện nhỏ tiếng. Trong lúc đó tôi thấy một luồng sáng trên trời xâm nhập Đức Maria, bao bọc Mẹ hoàn toàn và thấm nhập vào trong thân xác Mẹ. Rồi Đức Trinh Nữ rơi vào một cuộc xuất thần sâu xa. Chỉ có vài phụ nữ còn ở lại bên Mẹ, vì các Tông Đồ đã trở lại bàn thờ. Sau đó các vị mới cùng các môn đệ trở lại chung quanh giường của Mẹ Maria để cầu nguyện. Trong khi đó tôi có một thị kiến tuyệt vời khác: mái căn phòng của Đức Maria không còn nữa và từ Trời rộng mở có nhiều gương mặt thiên thần ngự xuống. Giữa các thiên thần mở ra một con Đường sáng dẫn lên cho tới thành Giêrusalem trên trời. Khi đó tôi thấy Đức Maria giang hai cánh tay về con Đường ấy, lập tức hai ca đoàn các thiên thần trên các đám mây rạng ngời bao bọc linh hồn Mẹ tách rời nó khỏi Thân Xác Thánh, và thân xác bất động rơi xuống giường, hai cánh tay vẫn bắt chéo trên ngực.
Chị Emmerick kể tiếp như sau: Tôi theo Linh Hồn Rất Thánh của Mẹ, được hộ tống bởi nhiều ca đoàn thiên thần, lên thành Giêrusalem trên trời, lên tới ngai của Thiên Chúa Ba Ngôi đáng tôn thờ. Tại đây đến gặp gỡ Mẹ với tất cả sự tôn kính lớn lao tẩt cả linh hồn của các Tổ Phụ thời xa xưa. Tôi thấy trong số đó có Ông Gioakim, bà Anna, ông Giuse, bà Elidabét, ông Dakharia và Gioan Tẩy Gỉa. Rồi tôi cũng thấy Chúa Giêsu tiếp đón Đức Mẹ với tình yêu thiên linh, Người đặt vào tay Mẹ một vương trượng và chỉ cho Mẹ trái dất bên đưới Mẹ, như để ban cho Mẹ một quyền bính đặc biệt. Tôi thấy Đức Mẹ vào trong vinh quang trên trời như thế, trong khi tất cả những gì ở trên trái đất chung quanh Mẹ biến mất khỏi mắt tôi. Có lẽ ông Phêrô, ông Gioan và vài môn đệ đã có cùng thị kiến, bởi vì họ không thể ngớt mắt nhìn trời. Đa số các ông qùy. Tôi thấy một ánh sáng rất mạnh khiến Trời và đất tràn ngập ánh quang như trong ngày Chúa Kitô lên Trời. Đó là lúc Đức Maria Rất Thánh, đẹp hơn bao giờ hết, lên Trời, theo sau có nhiều linh hồn được giải thoát khỏi Luyện Ngục. Cả hôm nay nữa, trong ngày kỷ niệm cái chết của Mẹ, tôi đã trông thấy nhiều linh hồn lên Thiên Đàng. Nhiều linh hồn sẽ vào Trời vào mỗi ngày kỷ niệm cái chết của Đức Bà. Những người có lòng sùng kính Mẹ cũng sẽ được ơn thánh ấy. Khi tôi quay cái nhìn về trái đất tôi thấy Xác Đức Trinh Nữ Thánh yên nghỉ tại chỗ của nó được chiếu sáng rạng ngời, với gương mặt nở hoa, có nụ cười tế nhị, hai tròng mắt nhắm và hai cánh tay bắt chéo trước ngực.
Số 158 tả đám táng và mộ của Đức Thánh Trinh Nữ. Khi Đức Thánh Trinh Nữ bỏ Xác Thánh cũng là giờ Đấng Cứu Thế tắt thở. Giờ thứ chín. Trong khi tôi thấy các Tông Đồ, các môn đệ và các phụ nữ đạo đức cầu nguyện, tôi nhận ra một di chuyển lớn trong toàn thiên nhiên, như trong đêm Chúa Giêsu Kitô sinh ra. Tôi thấy các phụ nữ đạo đức phủ trên xác thánh một tấm mền, các Tông Đồ và các môn đệ phủ phục ở phần trước của căn nhà. Lửa trong bếp tắt, tất cả các đồ đạc khác đươc thu gọn vào một góc và phủ khăn lên trên. Các phụ nữ che mặt và ngồi trên đất trong tiền phòng của Đức Maria, kẻ ngồi người đứng và họ bắt đầu cất lên các bài ca tang chế với sự buồn bã sâu xa. Nam giới thì đội mũ của áo choàng lên đầu và cừ hành một lễ nghi tống táng: hai người trong bọn qùy, một người đàng đầu một người đàng chân của xác thánh và cầu nguyên liên tục trong một lúc, rồi họ được thay thế bằng hai người khác và cứ thế thay phiên nhau. Tôi đã trông thấy các Tông Đồ thay đổi nhau bốn lần gần Xác Rất Thánh. Con gái bà Veronica, mẹ của Gioan Marcô và nhiều phụ nữ chuẩn bị Xác cho việc chôn cất. Theo thói quen do thái họ đã mang cỏ thơm và dầu để xức Xác Thánh.
Tôi thấy Máthêu và Anrê đến chặng cuối cùng Con Đường Thập Giá của Đức Maria, nghĩa là cái hang diễn tả huyệt mộ của Chúa Kitô. Họ đào rộng cái hố để cho Xác Đức Thánh Trinh Nữ an nghỉ tại đó. Cái hang của huyệt mộ không rộng rãi như cái hang huyệt mộ của Chúa Kitô, một người có tầm vóc trung bình có thể đứng mà không phải cúi đầu. Ở cửa vào đất hơi thấp xuống và giường đặt xác thì tương ứng với thân thể con người.
Sau khi làm việc vất vả, hai Tông Đồ đặt vào đó một cái cổng nhỏ. Chung quanh hang có một ngôi vườn, giống ngôi vườn của Thánh Mộ. Có một thánh giá được khắc trên một phiến đá. Nhiều phụ nữ đến để chuẩn bị Xác Thánh của Mẹ Thiên Chúa cho việc chôn cất. Họ đốt đuốc để trông cho rõ, trong khi các Tông Đồ cùng nhau cầu nguyện trước tiền đường, Đức Mẹ chỉ được phủ với một cái áo len dài. Họ cắt vài lọn tóc của Mẹ để giữ làm thánh tích. Tôi thấy hai phụ nữ rửa xác thánh, tôi tin rằng họ cầm trong tay các miếng bọt biển. Thân xác của Mẹ được rửa vời sự kính sợ và tôn sùng, phần nào rửa xong thì được che lại ngay. Xác Thánh luôn luôn được che lại và các phụ nữ cẩn thận không để lộ trần chút nào. Tôi thấy nước trong cái chậu được đổ vào một cái hố gần nhà và chậu lại được đổ đầy nước mát khác. Sau cùng xác thánh được mặc một áo mới và được đặt trên một cái bàn.
Đức Mẹ hoàn toàn được cuốn băng vải chỉ trừ đầu ngực chân và tay. Sau thánh lễ trọng thể do thánh Phêrô cử hành và sau khi Bí tích cực thánh được phân phát cho tất cả mọi người, tôi thấy Phêrô và Gioan còn mặc lễ phục trang trọng vào trong phòng đặt xác. Gioan đem theo một bình dầu thơm; Phêrô trong khi đọc các lời nguyện, nhúng ngón cái tay phải vào bình dầu và xức trên trên trán, giữa ngực, hai tay và hai chân của Đức Maria Rất Thánh. Trên trán và trên ngực ông vẽ dấu thánh giá. Nhưng đây không phải là việc xức dầu lần cuối mà Đức Maria đã nhận rồi khi còn sống, nhưng tôi tin đây là việc tỏ lộ vinh danh đối với Xác Thánh, giống như người ta đã làm trong dịp mai táng Đấng Cứu Thế. Khi các phụ nữ đã xong việc tẩm thuốc thơm, họ bắt chéo hai cánh tay Người lại, bọc xác chặt trong các băng vải rồi đắp trên mặt một tấm khăn liệm lớn trong suốt, xem như trắng rạng ngời giữa các cỏ thơm. Khi đó họ đặt Xác Thánh vào trong một cái hòm giống như một chiếc giường nghỉ. Nó là một cái bàn với cạnh hơi nhô cao một chút và một nắp đậy phồng lên trên và rất nhẹ. Người ta đặt trên ngực Đức Mẹ một vòng hoa trắng đỏ và xanh da trời, biểu tượng cho sự đồng trinh.
Thế rồi tất cả mọi người qùy xuống, lặng lẽ khóc. Rồi họ chạm vào tay Mẹ như để nói lời chào cuối cùng, và trùm một tấm khăn lên mặt thánh của Mẹ và đậy nắp hòm lại. Sáu Tông Đồ khiêng hòm trên vai trong khi các Tông Đồ khác, các môn đệ, các phụ nữ đạo đức, và tất cả mọi người khác đi trước và theo sau đám rước xác. Tôi thấy Giacôbê Nhỏ, Bartolomeo và Anrê, Taddeo, Mattia và một người khác mà tôi không nhớ tên khiêng quan tài. Chiều đã xế bóng và đoàn rước được soi sáng bởi 4 bó đuốc. Con đường đi thắng tới Đường Đau Khổ. Hòm được bốn người đặt vào trong mộ. Rồi từng người một họ vào, khóc và từ giã một lần nữa và để hoa và dầu thơm cho Mẹ Thiên Chúa. Nhiều người qùy gối trong nỗi buồn sâu thẳm. Khi nước mắt và lời cầu nguyện đã được đổ ra tràn đầy thì trời đã tối mù và các Tông Đồ đóng cửa vào mồ lại. Tất cả mọi sự đã hết. Lối vào bị bao phủ bới một hàng rào lớn đan bằng các thứ cây xanh khác nhau, phần có hoa phần có đầy trái. Sau cùng họ lấy nước từ con suối bên cạnh tưới chân hàng dậu. Và như thế chỉ trong ít lâu người ta không nhận ra lối vào mộ nữa. Mọi người ra về đi theo các lối khác nhau, ngoại trừ vài người ở lại gần mộ để cầu nguyện ban đêm. Khi đi xuống Đường Đau Khổ nhiều người dừng lại cầu nyuyện lâu dọc đường.
(Thánh Mẫu Học bài 330)
Linh Tiến Khải