Bão đi qua – tình ở lại

Năm nay, 2017, bão dữ lại đến nhanh hơn và sớm hơn mọi lần. Hậu quả to lớn để lại của cơn bão 10 bao nhiêu tan hoang và mất mát. Chỉ những ai ở trong vùng bão mới có thể cảm và thấu được nỗi đau khi bão đến.

Bão đến đã nhận chìm không biết bao nhiêu đồ vật quý giá, ruộng vườn nhà cửa và cả con người. Tổn thương của bão nhiều và nhiều người bắt đầu chung tay và góp sức. Những thùng hàng, những đồng tiền cứu trợ đang được dần chuyển đến vũng tâm bão.

Bão đến ! Bão đi và Bão cũng để lại nhiều nỗi thương lòng nhất là khi con người hành xử với nhau quá tệ bạc.

Vấn đề lớn nhất và chính nhất của hiện nay đó chính là cứu trợ. Thế nhưng rồi “cứu trợ” vẫn là điều để lại nhiều dư luận đau đớn nhất cho con người bởi lòng người bị méo mó. Nếu như trước đó, tận tay nhận được một phong bì kha khá thì chỉ sau vài giờ, vài phút và có thể vài giây, cái phong bì đó bị rút ruột với biện minh : “Chia sẻ cho những nơi không tới !”

Biện minh đó nó cũng chỉ là biện minh cho lòng tham cũng như sự lấp liếm khi những đồng tiền đến với những người được cứu giúp.

Ngày hôm nay, có lẽ quá kinh nghiệm và kinh nghiệm quá chiêu trò ăn chia khi cứu trợ nên nhiều đoàn cứu trợ đã không đến đó nhìn và ra về. Tất cả đều muốn “nhìn tận tay day tận mặt” để chia sẻ những con người đau khổ.

Điều mà nhiều người bận tâm nhất ngày hôm nay đó không phải là chuyện gom góp nhưng lo âu nhất vẫn là chuyện chung chia. Nhiều và nhiều người đã không còn chữ tín nữa để rồi cứ xà xẻo của người nghèo để không còn ai tin ai nữa.

Dù cho có nhiều con dòi bọ mong rúc rỉa tình người của những người quảng đại thì tình người vẫn còn đó. Có như thế mới thấy được đâu là bọ, đâu là người !

Dù bọ có đó nhưng không thể nào cản ngăn được tình của con người. Chỉ tiếc thay những người có lòng chai dạ đá thì vô cảm với anh chị em đồng loại và mong chờ cắt xén những đồng tiền cứu trợ.

Có những người cảm thấy không tin tưởng và sợ đám dòi bọ đó mà khép lòng lại trước những nỗi đau. Cũng chả cần thiết phải khép lòng lại như vậy. Ta cứ hãy sẻ chia, ta cứ hãy chia sớt cho đong đầy để rồi người nào làm xấu thì để tự đáy lòng, tự lương tâm họ xét đoán.

Mà quên ! Họ cũng chả còn lương tâm để xét đoán nữa. Cứ hãy để cho chính con cháu của họ tự chất vấn và tự hưởng những điều tán tận lương tâm mà cha chú chúng làm, cha chú chúng gây cho người khác.

Hy vọng rằng với ngày nay, ngày mà truyền thông đại chúng phát triển cũng như minh bạch thì sự công khai của việc chia sẻ được công bố rõ ràng hơn để người đóng sẽ góp mặn nồng.

Tình người là như vậy ! Máu đỏ da vàng là vậy ! Và máu đỏ ruột mềm là như thế !

Bão đã đến, bão đã đi nhưng tình người ở lại.

Trong sự dữ lại có sự lành, trong sự họa lại có sự phúc ! Tình người vẫn còn đó để chung chia nỗi đau của phận người.

Người Giồng Trôm

Exit mobile version