Nơi nhà bếp ấm áp bà Hélène đang chuẩn bị cho bữa ăn chiều. Bà vừa giúp đứa con trai đầu lòng làm xong bài ở nhà. Bà đang có chút thời gian thư giãn trước khi đi vào khung cảnh nhộn nhịp của gia đình vào ban tối.
Nhưng đây lại là thời gian lý tưởng nhất đối với bé Constance. Cô bé bất ngờ xuất hiện nơi nhà bếp và đi thẳng vào đề:
– Thưa Má, con muốn rước lễ lần đầu! Vậy khi nào thì con có thể rước lễ được hả Má?
Bà Hélène thở dài .. Bà không ngạc nhiên chút nào về cô bé, nhanh nhẹn và thật dễ thương. Nhưng chiều nay bà mong rằng phải chi cô bé hỏi một câu hết sức thông thường như: ”Má ơi, mình ăn gì tối nay?” hẳn câu trả lời sẽ dễ dàng và nhanh chóng biết mấy! Đàng này, cô bé lại đặt một câu hỏi ngoại lệ ..
Bà đành nói với bé:
– Con à, đây không phải là lúc thuận tiện để bàn về chuyện rước lễ lần đầu của con. Má sẽ nói chuyện này với con vào một lúc khác. Ngày mai chúng ta sẽ có tất cả thời giờ để bàn thảo!
Bé Constance nhất định không chịu. Cô bé nói:
– Nhưng con lại có tất cả thời giờ vào chiều hôm nay mà Má!
Vừa nói bé Constance vừa ngước đôi mắt trong xanh nhìn Mẹ. Đôi mắt vừa van lơn tha thiết vừa cương quyết đi thẳng đến mục tiêu. Cô bé sẽ không rời nhà bếp bao lâu Mẹ bé chưa ấn định rõ ràng ngày nào bé có thể rước lễ lần đầu. Tốt nhất và nhanh nhất là ngay trong những ngày sắp tới. Còn tệ hơn thì lâu hơn tức là vào những tháng sắp tới!
Về phần mình, bà Hélène tỏ ra đăm chiêu tư lự. Thật thế. Bé Constance rất bén nhạy và luôn luôn muốn biết về cuộc đời của Đức Chúa GIÊSU KITÔ. Cô bé rất thích nghe Mẹ kể về dụ ngôn con chiên đi lạc, về người hàng xóm đến gõ cửa xin trợ giúp vào giữa đêm hôm khuya lắc khuya lơ, và dụ ngôn về người Samaritanô nhân hậu. Cô bé cũng rất thích nghe các chuyện hay về thánh nữ Têrêxa Hài Đồng GIÊSU, thánh nữ Bernadette và thánh Phanxicô thành Assisi.
Rồi bé Constance cũng thường vào phòng riêng để cầu nguyện mỗi khi cô bé có chuyện buồn. Có lẽ đây là lúc bé Constance cần khám phá ra sự hiện diện của Đức Chúa GIÊSU dưới một hình thức khác chăng? Nhưng bà Hélène lo âu tự hỏi:
– Không rõ bé đã sẵn sàng chưa?
Nghĩ thế nên bà đặt câu hỏi:
– Con có biết rước lễ có nghĩa là gì không?
Bé Constance trả lời ngay:
– Dĩ nhiên là con biết! Rước lễ là rước Mình Thánh Đức Chúa GIÊSU. Chính Cha Jean nói khi Cha cử hành Thánh Lễ ngày Chúa Nhật rằng: ”Này là Mình Thầy bị nộp vì các con!”
Nghe con bé 7 tuổi trả lời, bà Hélène hiểu rõ tầm quan trọng của vấn đề. Quả thật, niềm khao khát chân thành sâu xa nhất của bé chính là:
– Rước Đức Chúa GIÊSU vào lòng để Ngài lớn lên trong bé!
Vẫn giữ nguyên nét trang trọng, bé Constance hỏi:
– Má nói cho con biết có gì đổi khác khi người ta rước Đức Chúa GIÊSU vào lòng?
Bà Hélène cũng nghiêm trang không kém khi trả lời:
– Con sẽ được tràn đầy niềm vui vì con có Đức Chúa GIÊSU ngự vào lòng con. Với việc rước lễ, Chúa muốn đến trong con để trở thành Bạn của con. Chúa thông ban cho con Tình Yêu của Ngài để con nên giống như Ngài. Vậy thì, con phải dành trọn chỗ cho Chúa trong lòng con!
Trời đã muộn. Thật tình bà Hélène không muốn cắt ngang giây phút êm đẹp thoải mái với đứa con gái mỹ miều đáng yêu. Nhưng bà phải lo dọn bữa ăn tối. Để kết thúc, bà quyết định đọc cho bé Constance nghe một đoạn thư của Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II viết gởi các thiếu nhi vừa rước lễ lần đầu. Bà đi lấy tờ báo và khi trở lại nhà bếp thì bà thấy bé Constance đang thiu thiu ngủ. Có lẽ bé đang mơ ngày mặc chiếc áo trắng tinh tiến lên bàn thờ rước Mình Thánh Đức Chúa GIÊSU! Bà đến bên bé, và không đánh thức bé dậy, bà thì thầm vào tai bé những lời của Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II:
– Các con thân mến .. hãy luôn luôn nhớ đến ngày hồng phúc các con được rước lễ lần đầu! Đức Chúa GIÊSU muốn kết hiệp mật thiết với chúng ta trong việc rước lễ hầu minh chứng cách trực tiếp và riêng tư Tình Yêu Ngài dành cho chúng ta. Mỗi người trong các con có thể nói: ”Chúa GIÊSU yêu con! Con yêu Chúa GIÊSU!” Các con thân mến! Hãy thường xuyên rước Đức Chúa GIÊSU vào lòng! Hãy ở lại trong Người và hãy để Người biến đổi các con! Đức Chúa GIÊSU là Người Bạn lớn nhất của các con .. Người Bạn không bao giờ bỏ rơi các con!
Bà Hélène âu yếm nhìn bé Constance và nhủ thầm:
– Ngày mai mình sẽ đi gặp Cha Jean để bàn về chuyện xin cho bé Constance được hồng phúc rước lễ lần đầu!
… Vào lúc ấy, Đức Chúa GIÊSU cất tiếng nói: ”Lạy CHA là Chúa Tể trời đất, Con xin ngợi khen CHA, vì CHA đã giấu không cho bậc khôn ngoan thông thái biết những điều này, nhưng lại mặc khải cho những người bé mọn. Vâng, lạy CHA, vì đó là điều đẹp ý CHA .. CHA Thầy đã giao phó mọi sự cho Thầy. Và không ai biết rõ Người Con, trừ CHÚA CHA; cũng như không ai biết rõ CHÚA CHA, trừ Người Con và kẻ mà Người Con muốn mặc khải cho .. Tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng Thầy, Thầy sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng. Các con hãy mang lấy ách của Thầy, và hãy học với Thầy, vì Thầy có lòng hiền hậu và khiêm nhường. Tâm hồn các con sẽ được nghỉ ngơi bồi dưỡng. Vì ách Thầy êm ái, và gánh Thầy nhẹ nhàng” (Matthêu 11,25-30).
(”Paroles & Gestes”, Magazine Diocésain d’Information et de Communication du Diocèse de Laval, No 134, Mars 2012, trang 21)